44
Tỷ mua một lần rất nhiều.
Trong lúc chờ, có hai thiếu niên công tử lại gần bắt chuyện.
Ban đầu, tỷ trông có vẻ không kiên nhẫn, không biết hai người đó gì mà trên mặt tỷ lại xuất hiện một chút ý .
Không những , tỷ còn nghe theo lời chỉ dẫn của họ, gói thêm vài phần trái cây nữa.
Một phần tỷ đưa cho hai công tử, số còn lại gom lại mang về phía xe ngựa.
Rõ ràng ta luôn mong tỷ tỷ vui vẻ.
Nhưng khi tỷ nở nụ vì người khác, trong lòng ta lại dâng lên cảm giác chua xót và bực bội đến khó chịu.
Ngay giây sau, ánh mắt ta lướt qua cuốn sách nhỏ mà nhũ mẫu đưa cho để g.i.ế.c thời gian, lập tức như bị sét đánh ngang tai.
Chẳng lẽ... ta thích tỷ tỷ rồi sao?
Nữ nhi... cũng có thể thích nữ nhi sao?
45
Xong rồi, ta đúng là một kẻ biến thái.
Ta co ro thu mình vào góc, buồn đến mức muốn khóc.
Nếu tỷ tỷ biết chuyện này, liệu có ghét bỏ ta không?
"Chuyện gì ? Mới đi một lát, ai bắt nạt muội à?"
Ta tỷ, khóe môi tỷ vẫn còn đọng lại nụ chưa tan, lòng ta càng thêm nặng trĩu: "Người vừa rồi, rất giỏi khiến tỷ vui sao?"
"Gì cơ?"
Tỷ nhướn mày ta, ánh mắt lóe lên điều gì đó, nụ trên môi không những không biến mất mà còn trở nên rạng rỡ hơn.
"Đúng , hiếm khi gặp người thú vị như ."
"Vậy sao..."
Ta cảm giác trái tim mình như bị ngâm trong giấm, mỗi lần tỷ thêm một câu, trong lòng ta lại "bụp" lên một bong bóng chua lè.
"Thế tỷ định mang người ta đi cùng luôn à?"
Ta cố giữ bình tĩnh: "Nếu tỷ muốn đưa đi thật, xe ngựa của chúng ta hơi nhỏ, chỉ có thể buộc người ta vào xe chở hành lý phía sau thôi."
"Người ta chỉ là đề cử vài loại quả ngon thôi, sao Cẩu Đản nhà ta lại nghĩ đến chuyện đó chứ?"
Giọng tỷ tỷ bỗng cao lên, đầy vẻ không tin nổi: "Dù trái cây có ngon đến mấy, cũng không thể bắt trói cả đầu bếp mang đi chứ."
"Đầu bếp?"
"Phải, người ta muốn mở quán ở kinh thành, nghe chúng ta là người kinh thành nên mới đặc biệt nhờ ta nếm thử để điều chỉnh hương vị."
Biết mình đã hiểu lầm, ta không thấy xấu hổ chút nào.
Chỉ cần tỷ không thích ai, là tốt rồi!
Nhưng sớm muộn gì tỷ cũng sẽ có người mình thích mà.
Nghĩ đến đây, cảm vừa dâng cao đã tụt xuống đáy.
Giá mà tỷ tỷ có thể thích ta thì hay biết mấy.
Nhìn vào cuốn sách trong tay, đột nhiên ta nảy ra một ý tưởng.
46
"Trần di nương tiến lên một bước, ép Vương phu nhân vào góc: 'Tỷ tỷ, lão gia đã dặn rồi, bảo thiếp phải siêng năng chăm sóc tỷ. Từ nay trở đi, sáng chiều thiếp nhất định sẽ tự mình hầu hạ, không giao cho ai khác.'
Vương Phu nhân gương mặt phấn hồng như sương mai, muốn quát mắng, lời ra khỏi miệng lại biến thành cầu xin: 'Muội muội tốt của ta, chúng ta đều là nữ nhân, sao có thể nghĩ đến chuyện như .'
Trần di nương cúi đầu, khẽ ngửi tóc của Vương phu nhân, giọng trầm thấp, mang theo bất lực: 'Nhưng phải sao bây giờ, thiếp vừa gặp đã mê mẩn phu nhân, chỉ muốn cùng phu nhân... cùng ngủ dưới một tấm chăn, học theo lão gia, một đôi uyên... uyên ương quấn quýt...'"
*
Ta càng đọc, giọng càng nhỏ dần.
Tỷ tỷ tựa vào thành xe, thấy ta ngừng lại, ánh mắt dừng trên cuốn sách trong tay ta: "Sao lại ngừng?"
Tai ta đỏ bừng, vội vã gấp cuốn sách đầy những lời hoang đường lại, lắp bắp: "Phần còn lại cũng thường thôi, không có gì đặc biệt."
"Ồ." Tỷ tỷ cũng không truy hỏi, từ đống sách dựa gối bên cạnh rút ra một cuốn, "Chẳng phải muội mua rất nhiều sao? Vậy đổi cuốn khác."
Ta liếc bìa sách có tựa đề *Gương Soi*, vội giật lấy, nhét xuống ghế: "Cuốn này cũng không hay."
"Vậy thì đổi cuốn khác."
"Đừng đọc nữa, đều không hay!"
Ta nhào tới, ngăn tỷ lấy thêm sách.
Sớm biết toàn những loại thơ từ, truyện ngắn táo bạo này, ta chắc chắn sẽ không mua nhiều thế.
Sợ tỷ tò mò, ta dùng cả thân mình ép chặt đống sách: "Tỷ cũng không xem, không xem, không xem!"
Tỷ không đáp lời.
Lúc này ta mới nhận ra tư thế hiện tại không ổn lắm.
Toàn thân ta gần như nằm gọn trong lòng tỷ, bên tai là hơi thở hơi nặng của tỷ.
Bên trong xe ngựa trở nên im lặng.
Thế giới bên ngoài lại như ồn ào hẳn lên.
Tiếng tim đập, tiếng bánh xe lăn, tiếng bước chân, và xa hơn là tiếng chim hót...
Ta cố gắng dời sự ý, vẫn không kìm việc để ý từng cử của tỷ.
Không biết hơi thở của ai loạn trước.
Vòng tay ôm lấy ta dường như trở nên nóng bỏng.
Một cảm giác nguy hiểm lạ kỳ khiến ta bất an.
Bạn thấy sao?