Lăng Vân – Chương 15

Nữ lang ngơ ngác, lặp lại câu , ánh mắt vẫn dừng ở một chỗ.  

 

"Đúng , tỷ xem có phải rất lớn không!"  

 

Ta hít sâu một hơi, dùng tay bóp eo chặt hơn nữa:  

 

"Tỷ muốn sờ... Á á á! Tỷ, sao tỷ lại chảy m.á.u mũi!"  

 

Chưa kịp lấy khăn ra, nữ lang như sực tỉnh, lập tức tránh đi, rồi nhảy thẳng xuống xe ngựa.  

 

Cú nhảy đó cả đoàn xe hỗn loạn, rất nhanh đã trở lại trật tự.  

 

Ta vén rèm xe lên, tìm bóng dáng nữ lang.  

 

Chỉ thấy một bóng lưng đang cưỡi ngựa.  

 

"Tỷ à, tỷ không lạnh sao?"  

 

Ta gọi nàng:  

 

"Mũi tỷ lúc nãy chảy nhiều m.á.u lắm, không để gió lạnh thổi vào đâu."  

 

Nữ lang trên lưng ngựa thoáng cứng đờ, rồi dắt ngựa lại gần xe ngựa của ta.  

 

"Ta không lạnh, ta nóng, muốn cưỡi ngựa để bình tĩnh lại."  

 

Giọng nàng như đang đọc thuộc lòng:  

 

"Bây giờ tiết xuân hàn chưa qua, đừng tùy tiện vén rèm xe, nếu gió lạnh lùa vào rồi ngã bệnh thì không tốt đâu."  

 

"Ồ."  

 

Ta ngoan ngoãn thả rèm xuống, không hỏi thêm nữa.  

 

Ma ma , đôi khi nữ lang rất kỳ lạ, bảo ta đừng bận tâm.  

 

Nhưng lần này, nữ lang kỳ lạ hơi lâu rồi.  

 

41

 

Nàng không còn ngủ chung xe ngựa với ta, cũng không còn nhân lúc rảnh rỗi mà ôm ta vào lòng nữa.  

 

Ngoài lúc ăn cơm có thể gặp nàng, những lúc khác chỉ có thể thoáng thấy bóng nàng lướt qua.  

 

Ta không biết mình đã sai điều gì, chỉ có thể chủ hơn để tiếp cận nàng.  

 

42

 

Trong quán trọ, chúng ta lại sắp xếp hai gian phòng sát nhau.  

 

Ta bĩu môi, trong lòng có chút không vui.  

 

Tỷ tỷ là người đối tốt với ta nhất, mà bây giờ chẳng hiểu vì sao lại lạnh nhạt, khiến lòng ta buồn bực không thôi.  

 

Đêm đến, ngay cả trong mơ ta cũng thấy tỷ bỏ ta lại ở Thanh Khê trấn, rồi dẫn người rời đi.  

 

Trong mơ, tỷ mặc bộ váy ngày đầu tiên ta gặp, khi thấy ta, khuôn mặt đầy vẻ ghét bỏ:  

 

“Đây là con nhóc ăn mày ở đâu đến? Còn không mau kéo ra ngoài đánh chết!”  

 

Ta vùng vẫy kịch liệt, vừa khóc vừa gọi tỷ:  

 

“Tỷ ơi, ta là Cẩu Đản mà! Đừng đánh c.h.ế.t ta!”  

 

“Cái tên quê mùa này, bản điện hạ không quen biết!”  

 

Sao lại không quen biết chứ!  

 

Ta lại một lần nữa tỉnh giấc trong nước mắt, không thể chịu đựng thêm nữa, ôm lấy chiếc gối nhỏ, run rẩy đẩy cửa phòng tỷ ra.  

 

Trong phòng tối om, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở đều đều.  

 

Ta dò dẫm bước vào, muốn tới gần giường, không cẩn thận vấp phải chiếc ghế, ngã lăn xuống sàn.  

 

“Cạch!”  

 

Tiếng vang lên khá lớn.  

 

Ta mặc kệ cơn đau, lập tức đưa tay che miệng, sợ đánh thức người trên giường.  

 

May mà mấy ngày nay tỷ tỷ mệt mỏi vì liên tục cưỡi ngựa đường dài, nên không tỉnh dậy.  

 

Ta vội vàng đứng lên, nhặt lại chiếc gối, tiếp tục lặng lẽ tiến lại gần.  

 

Một bước, hai bước, ba bước...  

 

Cuối cùng cũng mò tới mép giường, ta nhẹ nhàng đặt chiếc gối xuống rồi chui vào nằm bên cạnh.  

 

Cơ thể tỷ tỷ, như thường lệ, vẫn rắn chắc, dù trong giấc ngủ cũng không thả lỏng như ta.  

 

Tỷ thật sự quá vất vả rồi.  

 

Ngày mai nhất định ta phải khuyên tỷ, cùng ta ngồi xe ngựa cho thoải mái, còn có thể tranh thủ ngủ bù.  

 

Nghĩ đến đây, ta rón rén ôm lấy eo tỷ—hơi to một chút.  

 

Không sao, tỷ thế nào cũng đẹp cả.  

 

Ta vùi đầu vào lưng tỷ, hương thơm quen thuộc bao quanh, cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo tới.  

 

Không chống cự chút nào, ta ngủ say như chết.  

 

43

 

Khi mở mắt lần nữa, ta lại thấy mình trong căn phòng quen thuộc.  

 

Chuyện tối qua giống như một giấc mơ .  

 

Ta tỷ, gương mặt không hề thay đổi chút nào, bắt đầu nghi ngờ liệu mọi chuyện có phải thật hay chỉ là mơ.  

 

“Nhìn ta gì? Mặt ta dính cơm sao?”  

 

“Không.”  

 

Ta vội vàng cúi đầu, cắn một miếng bánh bao.  

 

Động tác vô kéo căng cổ, nơi đó hơi đau rát khiến ta hít sâu một hơi.  

 

“Sao thế?”  

 

Tỷ quay qua .  

 

“Không sao.”  

 

Ta đưa tay gãi gãi cổ: “Có lẽ là ở đây nhiều côn trùng quá. Sáng nay khi rửa mặt, ta thấy cổ bị đốt đỏ một mảng.”  

 

“Khụ.”  

 

Tỷ tỷ cúi đầu, nhấp một ngụm nước: “Nơi này khác với kinh thành... thời tiết lại bắt đầu ấm dần, có muỗi cũng là bình thường. Trong hành lý có thuốc mỡ mà nhũ mẫu chuẩn bị, lát nữa để ta thoa cho.”  

 

“Ồ.”  

 

Ta ngoan ngoãn đáp lời, sau đó mắt sáng lên: “Hôm nay tỷ không cưỡi ngựa nữa sao?”  

 

“Ừ, trời hơi lạnh, ngồi trong xe ngựa vẫn hơn.”  

 

“Phải không!”  

 

Biết rằng lại ngồi cạnh tỷ suốt cả ngày, ta không giấu nổi nụ nơi khóe miệng.  

 

Bữa sáng vốn chẳng mấy ngon miệng, ta cũng quét sạch không còn một chút.  

 

Sau khi súc miệng và rửa mặt, ta lên xe ngựa chờ tỷ.

 

Tỷ đang đi mua bánh ngọt cho ta.  

 

Bánh ngọt nơi đây quả là nổi tiếng tuyệt vời.  

 

Lần trước khi đến kinh thành vì gấp rút mà không kịp thưởng thức.  

 

Lần này ăn sáng xong, tỷ đã dẫn người đi mua.  

 

Ta vén rèm xe lên, bóng dáng tỷ đang ở bên đường, không nhịn mà bật .  

 

Tỷ tỷ đối với ta, thật sự quá tốt rồi!  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...