Quý phi đỏ hoe mắt, nước mắt lưng tròng: “Người tin ả ta mà không tin thiếp ư? Ả chỉ mới ngủ với người có một đêm, mà người đã quên hết cảm bao năm qua của chúng ta rồi sao?”
“Đủ rồi! Nàng muốn trẫm phải tin nàng như thế nào đây?” Hoàng đế gầm lên giận dữ, “Nàng chỉ vì một nam nhân mà phản bội trẫm, còn bịa đặt, dối để bao che cho hắn! Nàng xem trẫm là kẻ ngốc sao?”
Quý phi đau đớn đến tột cùng, trái tim như tro tàn.
Thiên sư đứng bên cạnh tức giận đến mức giãy ra khỏi sự khống chế để kéo Quý phi lại, bị Quý phi đẩy ra.
“Tất cả là lỗi của ngươi, chẳng phải ngươi rất lợi sao? Ả ta rõ ràng là quái, tại sao ngươi không lột da ả ra? Tại sao ngươi không g.i.ế.c ả đi!”
Đúng , tại sao không g.i.ế.c ta đi?
Giết ta rồi chẳng phải sẽ chẳng còn ai có thể đe dọa đến vị trí của Quý phi trong lòng hoàng đế nữa hay sao?
Bởi vì Thiên sư không dám.
Hắn bị trói buộc bởi luật lệ nơi trần thế, không có bằng chứng thì hắn không thể tùy tiện xem ta là quái mà g.i.ế.c .
Hoàng đế ra lệnh cho hắn g.i.ế.c người luyện mỹ nhân cao là vì có hoàng đế gánh chịu nhân quả, còn nếu hắn tự ý ra tay g.i.ế.c người chính là giới, một khi đã giới thì những kẻ tự xưng là chính đạo kia sẽ đuổi g.i.ế.c hắn đến cùng trời cuối đất, hắn sẽ chẳng còn một ngày yên bình!
Loài người vẫn thường quái giả dối, ta lại thấy con người còn giả tạo hơn quái gấp trăm lần.
Thiên sư đem lòng Quý phi, khi nàng gặp nạn, ngay cả dũng khí giới cũng không có.
Chỉ biết trơ mắt nàng bị giam vào thiên lao, ngoài gào thét chẳng thể gì.
Yêu một người, chẳng phải là muốn cho nàng cả thế giới hay sao?
Giống như Lân Yêu bọn ta, hận một người thì phải khiến hắn c.h.ế.t không toàn thây!
Sau khi Quý phi bị đày vào lãnh cung, Thiên sư bị cấm túc tại Phủ Thiên sư.
Không còn Quý phi uy hiếp, Thái hậu vui vẻ đưa người đến bên cạnh hoàng đế.
Mỹ nhân muôn hình vạn trạng, mỗi người một vẻ.
Hoàng đế cho dù là ai đến cũng không từ chối.
Thêm vào đó, có ta ân cần dịu dàng lúc Hoàng đế buồn phiền, thành công chinh phục trái tim hắn.
Hắn càng ngày càng ỷ lại vào ta, sủng ái trước đây dành cho Quý phi đều cho ta cả.
Ta từ một Quý nhân bước lên vị trí Quý phi chỉ vỏn vẹn trong một tháng ngắn ngủi.
Ta sai người truyền tin này đến lãnh cung, khiến Quý phi tức giận đập đồ đạc.
Ngay sáng hôm đó, bệnh tim nàng tái phát, ngất xỉu ngay trong lãnh cung.
Nhưng ngay khi biết tin, ta liền thúc giục giọt m.á.u bám trên người Quý phi, truyền tin tức đến Phủ Thiên sư.
Đồng thời, lúc dâng canh cho hoàng đế, ta liền gợi ý hắn đến thăm Quý phi.
Sau khi bị từ chối, ta nép vào bên cạnh hắn, nũng nịu : "Bệ hạ là không phải rồi. Dù sao nương nương cũng có mấy chục năm nghĩa với Bệ hạ, bên cạnh Bệ hạ người mới thay người cũ, nương nương không tránh khỏi sinh lòng oán trách. Huống chi nương nương đã ở lãnh cung lâu như , chắc hẳn đã hối hận rồi, Bệ hạ không đi thăm, chẳng lẽ thật sự nỡ vứt bỏ mấy chục năm nghĩa hay sao?"
Hoàng đế thở dài: "Giá mà nàng ấy hiểu chuyện bằng một nửa nàng thì tốt rồi. Chốc nữa mang theo ngự y, cùng trẫm đến thăm nàng ấy."
Ta lộ vẻ khó xử: "Bệnh tim của nương nương chỉ có Thiên sư mới chữa , ngự y đến e rằng vô dụng..."
Lời còn chưa hết, hoàng đế đã hiểu ý ta.
Hơi thở người ngưng lại, ánh mắt đăm chiêu.
Một lát sau, hoàng đế vẫn dẫn ta đến lãnh cung.
Bạn thấy sao?