Nghe , Thiên sư rút ra một lá bùa kẹp giữa hai ngón tay.
Hắn ta chỉ tay lên không trung, đầu ngón tay bùng lên ngọn lửa xanh lam thiêu đốt lá bùa thành tro.
Ngay khi ngọn lửa tắt, sắc mặt Thiên sư đột ngột thay đổi, ánh mắt sắc lạnh quét qua khoảng không, chạm vào ánh mắt ta.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, hình ảnh trong cung Quý phi bỗng chốc tan biến, chỉ còn lại tiếng của Thiên sư vọng lại.
"Nương nương xin đừng hoảng sợ, trong cung quả thật có một tiểu quái."
Ta cố gắng trấn tĩnh lại, đè nén nỗi sợ hãi đang dâng trào trong lòng.
Nếu không phải nhờ có Vu Yêu đạo hạnh cao cường hơn hắn một bậc, sớm che giấu khí của ta, e rằng ta đã bị phát hiện rồi!
Thiên sư đạo hạnh cao thâm, ta không phải đối thủ của hắn!
Nhưng hắn chỉ biết đến sự tồn tại của ta, mà không biết ta là ai.
Nhất định ta phải nhân lúc hắn trị thương cho Quý phi mà nghĩ ra cách hóa giải.
Có rồi!
Ta dùng lưỡi d.a.o sắc cứa vài đường lên mặt mình, sau đó thừa lúc đêm khuya sương mù dày đặc, một mình đi đến cung của Thái hậu.
Ma ma canh cửa ngăn ta lại: "Thái hậu nương nương đã ngủ rồi, nếu Quý nhân không có việc gì, tốt nhất đừng phiền."
Ta khẽ nức nở: "Thần thiếp cũng không muốn phiền Thái hậu nương nương, có vài việc lại không thể không phiền. Mong ma ma giúp đỡ, nếu Thái hậu nương nương trách , thần thiếp một mình gánh chịu là ."
Ta bày ra vẻ mặt thế khẩn cấp, còn với bà ta là có liên quan đến Quý phi.
Ma ma suy nghĩ hồi lâu rồi vào trong bẩm báo, khoảng một chén trà sau, bà ta dẫn ta đến trước mặt Thái hậu.
"Quý nhân có việc gì thì chuyện quan trọng thôi, nếu không phải là chuyện quan trọng gì mà phiền Thái hậu nương nương, ngươi sẽ không gánh nổi hậu quả đâu."
"Thần thiếp biết rồi, đa tạ ma ma nhắc nhở."
Thái hậu bị đánh thức rất bực mình, mắng ta vài câu.
Nước mắt ta rơi là rơi, vén khăn che mặt quỳ xuống đất: "Xin Thái hậu nương nương chủ cho thần thiếp!"
Thái hậu thấy vết thương trên mặt ta, cơn buồn ngủ tan biến trong chớp mắt.
"Sao mặt con lại ra nông nỗi này?"
Ta bèn kể lại đầu đuôi câu chuyện Quý phi rạch mặt ta, thêm mắm thêm muối kể cả việc Quý phi mắng bà là phụ già.
Thái hậu và Quý phi vốn chẳng ưa gì nhau, nghe ta xong, tức giận đến mức n.g.ự.c phập phồng không yên.
Trong mắt Thái hậu, Quý phi là nghiệt họa cho đất nước, là hồ ly tinh quyến rũ, mê hoặc Hoàng đế.
Bà có thể nhẫn nhịn nàng ta đến ngày hôm nay cũng là vì nể mặt Hoàng đế.
Và việc đưa ta đến trước mặt Hoàng đế chính là để chia sẻ sự sủng ái của nàng ta.
Giờ đây mặt ta bị Quý phi nát, rõ ràng là đang tát vào mặt bà.
Ta hít sâu một hơi, do dự mở miệng: "Nàng ta còn bảo thiếp chuyển lời cho người... tốt nhất hãy thu lại tâm tư của mình, đừng tưởng rằng đưa người đến trước mặt Bệ hạ thì có thể lay chuyển địa vị của nàng trong lòng Bệ hạ! Người có đưa thêm bao nhiêu người đến trước mặt Bệ hạ đi nữa, người... người cũng sẽ không họ đâu."
Trong mắt Quý phi, Hoàng đế không phải thân sinh hài tử của Thái hậu, Thái hậu đưa người đến bên cạnh Hoàng đế chính là vì bà ấy Hoàng đế mà không đáp lại, chỉ có thể thông qua cách này để hoại cảm của nàng và Hoàng đế.
Thái hậu nổi trận lôi đình, vỗ mạnh xuống thành giường khiến nó kêu vang như sấm: "Thật là hồ đồ! Con tiện nhân này, xem ra nó sống chán rồi!"
Bạn thấy sao?