Lân Yêu Hiện Thế – Chương 11

Ta bỗng nhiên hiểu ra: "Vết thương trên người ngài là do Thiên sư ra sao? Xem ra chân long chi khí trên người ngài chỉ có tác dụng với , không có tác dụng với người.”

Ta lắc đầu, có chút thất vọng: "Quý phi và Thiên sư cũng quá vô dụng, mà không g.i.ế.c ngươi."

"Nàng..."

"Bệ hạ yên tâm, ta sẽ cứu người."

Ta mang Hoàng đế đang hôn mê trở về, lại khóc lóc gọi Thái hậu đến.

"Thái hậu nương nương, đều là lỗi của thiếp, không kịp thời phát hiện kẻ ở lãnh cung kia lại là quái, cũng không phát hiện Thiên sư lại cấu kết với quái, suýt nữa c.h.ế.t Bệ hạ."

Thái hậu nhắm hai mắt lại, ngất lịm đi.

Ta gọi thái y đến chữa trị cho Hoàng đế, đặc biệt dặn dò họ dù dùng cách nào cũng phải cứu sống Hoàng đế.

Mọi người quay sang ca ngợi ta là một nương nương hiền đức, còn Quý phi trở thành quái mà ai ai cũng muốn trừ khử.

Ta lệnh cho người dán cáo thị trên bảng thông báo của triều đình, truy nã Thiên sư và Quý phi khắp nơi, rằng không cần biết là sống hay chết, chỉ cần bắt sẽ thưởng mười vạn vàng.

Trong một thời gian, dù là dân thường hay tu sĩ, đều dấy lên phong trào truy bắt Thiên sư và Quý phi.

Tuy nhiên kẻ chủ mưu là ta lúc này đang cạy miệng Hoàng đế ra đổ thuốc.

Hắn không muốn uống, ta liền đập vỡ răng hắn. Bát thuốc này đã bị tráo độc dược, thứ độc này sẽ dần dần ăn mòn lục phủ ngũ tạng của hắn, khiến hắn đau đớn đến tột cùng lại không c.h.ế.t .

Ta hắn nhịn đến đỏ bừng mặt, không nhịn lớn mà :

"Quả nhiên thuốc của loài người các ngươi thật dễ dùng, ta chỉ dùng chút vàng, đã khiến tên thái giám sắc thuốc đổi thuốc thành độc dược. Ngươi có biết tên thái giám đó gì không? Hắn muội muội của hắn bất quá chỉ ra ngoài mua thuốc cho mẫu thân, liền bị bắt vào cung thành Mỹ nhân cao, hắn ngay cả mặt nàng lần cuối cũng không thể. Hắn nằm mơ cũng muốn g.i.ế.c ngươi!"

Hắn nghiến răng nghiến lợi, giọng không rõ ràng, như tiếng móng tay cào lên tường: "Ta lúc trước thật sự có mắt như mù, thế mà phong nghiệt nhà ngươi Phi tần của ta!"

Ta tát vào mặt hắn một cái, móng vuốt sắc nhọn siết cổ hắn, lạnh mà : "Có mắt như mù? Mắt có mù cũng chẳng còn cách nào. Ai bảo ngươi trêu ai không trêu, lại đi trêu vào tộc Lân Yêu chúng ta. Mạng của ngươi là mạng, mạng của Lân Yêu chúng ta chẳng lẽ không phải mạng sao? Lúc mà ngươi hạ lệnh cho Thiên sư lấy áo ngũ sắc, đáng lẽ ngươi nên đoán trước kết cục của ngươi!"

“Loài Yêu Lân chúng ta có thù tất báo, có thù tất báo! Ngươi hạ lệnh tàn sát cả tộc ta, ta lấy mạng ngươi đền mạng cho họ, đây là lẽ công bằng.”

Ta siết chặt cổ hắn, từ từ tăng lực, cho đến khi long khí mỏng manh của hắn đánh bật tay ta ra, ta mới mỉm : "Đến tận lúc này ta vẫn không thể tự tay g.i.ế.c ngươi, không sao, ngươi rồi cũng sẽ chết, ta đợi ."

Hoàng đế thoi thóp suốt một tháng trời ròng rã mới trút hơi thở cuối cùng.

Ta tổ chức cho hắn một tang lễ long trọng, trước khi an táng trong hoàng lăng, ta đã bí mật thay t.h.i t.h.ể hắn bằng một khúc gỗ.

Ta mang theo t.h.i t.h.ể hắn trở về đảo Lân Yêu.

Đảo Lân Yêu không người chăm sóc, từ lâu đã chẳng còn vẻ huy hoàng ngày trước.

Ta ném t.h.i t.h.ể hắn sang một bên, biến về hình hài thật của mình, rồi đứng trên đỉnh cao nhất của hòn đảo yên lặng chờ đợi Thiên sư.

Bị truy đuổi ráo riết suốt những ngày qua, Thiên sư chắc cũng đã biết những gì cần biết.

Hắn chắc chắn sẽ tìm đến đảo Lân Yêu để trừng trị ta, kẻ ra mọi tội ác này.

Quả nhiên, chiều ngày thứ ba, ta đã đợi hắn.

Hắn mất một cánh tay, một mắt cũng đã mù, ánh lạnh lẽo trong con mắt còn lại cũng đã bị thay thế bằng hận thù.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...