Quay lại chương 1 :
19
“Cái gì?”
“Cậu trên người ông nội tôi có bám một con chó, trong nhà còn có hai hồn ma?”
Tôi do dự một chút, rồi gật đầu thật mạnh.
“Con chó đó, hình như còn nhận ra cậu nữa.”
Sắc mặt Trần Viễn Tương lập tức chuyển từ sợ hãi sang phấn khích.
“Hắc Lang, là Hắc Lang!!!”
Hắc Lang là con chó mà ông nội Trần Viễn Tương nuôi mười mấy năm, ba năm trước do ăn nhầm thuốc hạ huyết áp của ông mà chết.
Lúc đó, cả nhà Trần Viễn Tương ôm nhau khóc nức nở, ông nội càng đau lòng đến mức suýt muốn chết theo con chó.
Ông thậm chí còn viết di chúc, dặn rằng sau này chết sẽ hợp táng cùng Hắc Lang.
Được người nhà khuyên can mãi, ông mới miễn cưỡng đồng ý chôn Hắc Lang bên cạnh mình.
Vì chuyện này, ông còn mua cho Hắc Lang một chiếc bình tro cốt đắt tiền.
Tro cốt của Hắc Lang hiện vẫn đang để trong phòng ông.
Mỗi sáng tối đều có ba nén hương thắp không ngớt.
Ba chúng tôi vừa trò chuyện, vừa lục lọi trong nhà tìm bóng dáng ông nội.
Lúc này, Trần Lục Hạ vẫn dán lá bùa trấn hồn trên trán, đứng bất trong phòng khách như búp bê gỗ.
Tình hình nhà họ Trần thật sự quá phức tạp.
Trên người Trần Lục Hạ, là hồn phách của ông nội.
Trên người ông nội, là hồn phách của Hắc Lang.
Trong nhà, còn có hai hồn ma nữa.
Không đúng.
Cái bóng xám ấy, rất có thể là sinh hồn của Trần Lục Hạ!
Sinh hồn và quỷ hồn, tuy đều là hồn thể, lại khác nhau rất nhiều.
Sinh hồn không có khí chết như quỷ hồn, và cũng không có hình thể rõ ràng như quỷ hồn.
Xem ra, chỉ khi tìm họ, mới có thể giải bí ẩn này.
20
Nhà họ Trần hiện đang ở một căn nhà ba tầng.
Ông nội Trần Viễn Tương ở tầng một, bố mẹ ở tầng hai, hai em ở tầng ba.
Tầng hai ngoài một phòng ngủ, còn có phòng đọc sách và phòng chứa đồ.
Chúng tôi cẩn thận kiểm tra phòng đọc và phòng chứa đồ, chẳng thấy người cũng chẳng có ma.
“Mẹ, mẹ có ở trong phòng không?”
“Không có.”
Trần Viễn Tương vừa khóc vừa ;
“Mẹ, con vào đây nhé.”
Cửa bị khóa trái, mặc cho Trần Viễn Tương gõ cửa thế nào cũng không mở.
Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Tránh ra!”
Tôi chạy lấy đà, nhảy lên, tung cú đá nhắm thẳng vào ổ khóa.
Khi chân tôi còn cách cửa khoảng 1 cm, cửa đột ngột mở ra.
“Á!”
Tôi trượt chân ngã sấp xuống đất, đối mặt trực tiếp với ông nội đang ngồi xổm trên nền.
Ông nội nghiêng đầu tôi, do dự một chút rồi lè lưỡi liếm nhẹ lên mặt tôi.
Tôi lăn tròn lùi về sau mấy bước, vẻ mặt phức tạp che lấy mặt.
Hơi ghê tởm.
Nhưng chẳng lẽ chỉ vì chuyện này mà đánh ông nội?
Dù sao ông vẫn còn khỏe mạnh, mặt ông, chắc cũng đã 90 tuổi rồi.
“Hắc Lang, ông ơi!”
Trần Viễn Tương quỳ xuống, ôm lấy ông nội vừa khóc vừa gọi.
Mẹ cậu ta ngồi trên giường, ánh mắt xa xăm, khẽ thở dài.
Quả nhiên, trên người mẹ cậu ta cũng có một nữ quỷ.
Trước đó tôi không nhận ra, vì bà ấy đã tự nguyện để nữ quỷ nhập vào.
Chủ thu hồn phách của mình vào cung mệnh, để thân thể hoàn toàn bị nữ quỷ kiểm soát.
21
Trong phòng khách, người và ma, nam nữ già trẻ ngồi đầy một phòng.
Nữ quỷ nhập vào người mẹ Trần Viễn Tương tự xưng là “bà Giang”.
“Bà… bà ba tôi ba lần dời mộ, đều dời nhầm à?”
Bà Giang bĩu môi khinh thường;
“Gặp kẻ ngu đã thấy nhiều, ngu đến mức này thì đúng là hiếm có!”
Lần đầu ba Trần Viễn Tương dời mộ, đã phải mộ của bà Giang.
Dù dời mộ xong phong thủy có tốt hơn, bà Giang vốn không muốn vô duyên vô cớ bị chuyển chỗ.
Bà không vui, nên chẳng thể nào phù hộ cho nhà Trần Viễn Tương.
Vì mới tới quấy rối, dạy cho nhà họ một bài học không lớn cũng không nhỏ.
Nể mặt họ Trần đổi cho bà một nơi cũng tạm , bà vốn định cho qua chuyện.
Ai ngờ, nhà họ Trần lại tiến hành dời mộ lần hai.
Điều khiến bà dở khóc dở là lần này, họ lại nhận nhầm mộ.
Không phải mộ bà Giang, mà là mộ kế bên của một người đàn ông trung niên, Trương Bưu.
Trương Bưu khi còn sống là một kẻ lưu manh, chết trong một vụ đánh nhau tập thể ngoài phố.
Ông ta đối xử tệ với vợ con, sau khi chết, con cái cũng chẳng buồn thờ cúng.
Bị nhà họ Trần đến, Trương Bưu lập tức bám lấy nhà họ.
Hơn nữa, lão ta lại là một kẻ háo sắc.
Thành ma rồi mà vẫn không an phận, toan tính tay chân với mẹ và em Trần Viễn Tương.
Cuối cùng, bà Giang không chịu nổi, chủ nhập vào mẹ Trần Viễn Tương.
Đồng thời, bà đẩy sinh hồn của ông nội ra ngoài, để ông nhập vào Trần Lục Hạ.
Ma người khác với người người.
Ma người, là có thể thấy hồn phách.
Dù Trương Bưu háo sắc đến đâu, cũng chẳng thể gì một ông già.
Đúng lúc đó, Hắc Lang do không nỡ rời chủ nhân đã nhập vào người ông nội.
Sau đó, nhà họ Trần lại dời mộ lần ba.
Không sai, vẫn dời nhầm.
Không đến mộ của Trương Bưu, mà lại dời nhầm sang một ngôi mộ khác gần đó – mộ của một góa phụ tên chị Hồng.
Nhà họ Trần, cứ thế càng lúc càng náo nhiệt.
Vì kinh doanh sa sút, Trần Xương Lâm (ba Trần Viễn Tương) cắn răng quyết định dời mộ lần bốn.
Ông nội không chịu nổi nữa, nhân lúc ông ấy lái xe rời nhà, đã ra tay khiến ông gặp tai nạn phải nhập viện.
22
Sau khi bà Giang xong, phòng khách im lặng như tờ.
Tôi đứng dậy, lôi Trương Bưu co rúm trong góc tường ra, đá cho bõ tức.
Đánh đến mức tôi toát mồ hôi, người cũng tỉnh táo hơn hẳn.
“Bà Giang, chuyện này sao bà không sớm với Trần Viễn Tương và ba cậu ấy?”
Bà Giang lạnh;
“Nếu có thể người, ai muốn ma?”
“Vả lại, đây là do nhà họ Trần tự chuốc lấy, tôi giúp họ đã là ban ơn rồi.”
Sinh hồn của ông nội nhập vào Trần Lục Hạ, hồn thể không khớp, không thể điều khiển cơ thể một cách trơn tru.
Chỉ có thể thỉnh thoảng thốt ra mấy câu kỳ lạ.
Trần Viễn Tương nghe xong, cứ tưởng em bị tái phát trầm cảm, hoàn toàn không để tâm.
Bạn thấy sao?