4
Sau khi đã xong thủ tục ly hôn, ấy muốn tiễn tôi một đoạn. Tôi còn chưa kịp từ chối, Thẩm Thi Yên đã không vui tôi, rồi lớn từ trong xe:
“Trì Dư, nếu chúng ta bị chụp hình thì không hay đâu, chẳng phải còn phải rõ nữa sao?
Anh còn hứa sẽ đưa em đi ăn ở nhà hàng nổi tiếng mới mở, sắp trễ rồi đó.”
“Tôi không cần, đã ly hôn rồi thì đừng mấy việc này. Tôi không có thói quen với chồng cũ.”
Tôi giơ tay bắt xe rời đi, đến nhà của thân, Lâm Ngữ Hinh.
Vừa đến nơi, tôi thấy ấy đang xem điện thoại, mặt đầy phẫn nộ.
“Tên cặn bã này, vì con nữ minh tinh đó mà chuyện gì cũng có thể ra, rõ ràng là ngoại , cái giấy chứng nhận ly hôn đó chắc là chỉnh sửa trên PTS thôi. Tôi muốn đập chết hắn.”
Tôi hỏi một chút, thì ra Giang Trì Dư vừa đăng lên Weibo tấm hình giấy chứng nhận ly hôn của chúng tôi.
Anh ấy thừa nhận đang hẹn hò với Thẩm Thi Yên, ấy không phải kẻ thứ ba. Anh ấy và tôi đã không còn cảm, giờ đã ly hôn.
Thẩm Thi Yên đã chia sẻ lại bài đăng đó, và nó trở thành tin hot.
Cô ấy vốn đã nổi hơn nhờ vai diễn trong bộ phim mới, giờ vì chuyện này lại nhận thêm một loạt fan cảm thấy tội nghiệp.
Tôi giơ tay ngăn lại khi thấy Lâm Ngữ Hinh định gửi tin nhắn:
“Bọn mình đã thực sự ly hôn rồi, chứng nhận cũng lấy xong.”
Lâm Ngữ Hinh tôi với vẻ kinh ngạc, rồi nhanh chóng nở nụ vui vẻ :
“Thông suốt rồi là tốt. Lẽ ra cậu sớm đã nên ly hôn, cầm một đống tiền lớn. Rồi dùng tiền của tên cặn bã đó để nuôi trai trẻ, muốn loại nào mà không , việc gì phải dính lấy hắn.”
“Cậu cũng đúng.”
“Tối nay chúng ta không say không về.”
5
Tôi không dùng tiền để bao nuôi trai trẻ, vì nếu trí nhớ của tôi ngày càng lùi lại.
Đến lúc đó, thấy một người đàn ông lạ mặt, không nhớ mình đã gặp họ như thế nào, có khi khiến cả tôi lẫn người ta đều sợ hãi.
Tôi chọn đi du lịch, đến những nơi mà trước đây tôi muốn đi không có thời gian.
Điểm dừng chân đầu tiên là Lộc Thành.
Tôi gặp bọn buôn người bắt cóc một bé khoảng ba tuổi. Nhìn đứa bé, tôi nhớ đến đứa con của mình, nếu như không bị sảy thai thì có lẽ cũng tầm tuổi này.
Tôi lao tới cứu đứa bé, vừa hô hoán lên vừa đẩy bọn buôn người ra. Gã đàn ông hoảng hốt cầm viên đá đập vào đầu tôi.
Tôi ngất xỉu. Khi tỉnh dậy, tôi đã nằm trong bệnh viện.
Mẹ bé ôm con, liên tục cảm ơn tôi, rằng bọn buôn người đã bị đưa đến đồn cảnh sát.
Bà ấy còn đề nghị trả tiền viện phí cho tôi. Sau nhiều lần từ chối, bà mới chịu thôi.
Vết thương ở đầu chỉ là ngoài da, chỉ cần khâu vài mũi là ổn.
Nhưng bác sĩ phát hiện ra bệnh của tôi ngày càng nặng, trí nhớ sẽ suy giảm và rối loạn, cần phải nhập viện điều trị.
Trong thời gian nằm viện, tôi thường quên mất mình đã ba mươi tuổi. Đôi lúc tỉnh dậy, tôi không nhớ bất cứ điều gì. Thậm chí quên luôn lý do tại sao mình lại nằm viện.
Sáng nay, tôi bò dậy khỏi giường bệnh, bước ra ngoài, thấy một đám người đang rất vội vã.
Tôi nghe mấy y tá đang bàn tán.
“Thẩm Thi Yên bị đứt dây cáp khi đang quay phim, ngã gãy chân, bất tỉnh, chuẩn bị đưa vào viện.”
“Có trai giàu có thật là sướng, xem kìa cả bệnh viện đang nháo nhào, bác sĩ phẫu thuật cũng phải là chuyên gia hàng đầu.”
“Bạn trai của ấy đẹp trai thật, trông hơi quen, hình như giống bệnh nhân phòng 405 thường tấm ảnh cũ ấy.”
“Người đến rồi, mau đi thôi.”
Cứu thương vừa đẩy người vào, lập tức đưa thẳng đến phòng phẫu thuật.
Tôi ngơ ngác người đàn ông đi theo phía sau. Anh ta đẹp trai thật, sao lại giống trai tôi quá, chỉ là già hơn nhiều.
Nhưng không thể nào là trai tôi , ấy chỉ tốt với tôi thôi, sẽ không ai khác.
Nào ngờ người đàn ông đó dừng lại trước mặt tôi.
Giang Trì Dư tôi trong bộ đồ bệnh nhân, gầy gò đến tội nghiệp rồi hỏi:
“Em bị bệnh gì mà gầy như thế này?”
Tôi đờ đẫn thật lâu rồi đáp:
“Anh trông giống trai tôi quá.”
Sau đó tôi ấm ức thì thầm:
“Anh ấy đã rất lâu rồi không đến thăm tôi, chắc là bận lắm. Anh ấy tôi rất nhiều.”
Anh không vui lắm, cau mày:
“Em có trai? Ai thế?”
“Tôi không cho biết.”
“Ca phẫu thuật của Thẩm Thi Yên cần ký tên.”
Anh lập tức vội vã rời đi để ký tên.
Khoảnh khắc quay lưng lại, bóng lưng , tôi lại nhớ ra tất cả.
Anh chính là trai mà tôi nhắc đến, Giang Trì Dư của tuổi ba mươi, người đã người khác.
Không phải Giang Trì Dư của tuổi hai mươi, người trong mắt chỉ có tôi, luôn quanh quẩn bên tôi.
Anh ký tên xong, chăm cánh cửa phòng phẫu thuật, trông có vẻ rất lo lắng.
Thật tàn nhẫn.
Tôi đã quên nhiều thứ, duy chỉ nhớ rõ những điều tốt đẹp từng cho tôi.
Khi nhớ lại, thì lại thấy đang tốt với người khác.
6
Không biết lần tới khi tỉnh táo sẽ là khi nào.
Tôi đã bắt đầu sắp xếp tìm một viện dưỡng lão phù hợp và đáng tin cậy.
Alzheimer là bệnh không thể chữa trị, sau khi chuyện với bác sĩ, tôi quyết định tuần sau sẽ xuất viện và đến viện dưỡng lão.
Tôi để số tiền còn lại cho Lâm Ngữ Hinh.
Khi trở về phòng bệnh, Giang Trì Dư đang ngồi ở trong đó.
“Anh đến đây gì?”
Thấy tôi với vẻ lạnh nhạt, sắc mặt lập tức lạnh đi, ra những lời châm chọc đầy mỉa mai.
“Em có trai rồi thì không thèm mặt chồng cũ nữa à?”
“Tôi chỉ thắc mắc sao không ở bên cạnh Thẩm Thi Yên, đến phòng bệnh của tôi gì?”
“Câu lúc nãy của em là gì? Tìm người trai giống tôi à?”
Xem ra đã hiểu lầm ý của tôi, nghĩ rằng tôi đã tìm một người trai thế thân.
Thấy tôi im lặng, lại :
“Tôi chẳng thấy hắn đối xử với em tốt lắm. Nhìn xem, em gầy đến mức này.”
Tôi vào gương, thấy khuôn mặt gầy gò của mình, má đã hóp lại, trông cả người không còn chút sức sống, thực sự không còn xinh đẹp nữa.
Tôi cũng chẳng còn sức để tranh cãi với .
“Anh đến phòng bệnh của tôi chỉ để mỉa mai tôi đúngkhông? Anh đủ rồi thì đi đi.”
Anh vẫn ngồi đó, không nhúc nhích, rồi hỏi:
“Em bị bệnh gì? Sao lại nằm viện?”
“Tôi bắt bọn buôn người, bị một gã dùng gạch đập vào đầu, bị thương nên phải nằm viện, giờ có thể đi chưa?”
Tôi sợ rằng giây tiếp theo, tôi sẽ trở thành con người không còn tỉnh táo nữa.
Anh không tỏ vẻ giận dữ, trong mắt thoáng có chút mất mát, như đang nghĩ đến điều gì đó, rồi bất ngờ lộ ra một chút dịu dàng hiếm hoi.
“Em vẫn cứng đầu như ngày nào, không có tôi bên cạnh…”
Nói đến đây dừng lại, không biết có phải cũng nghĩ đến lần tôi cứu và lời hứa ngớ ngẩn ngày đó không. Sau một khoảng lặng ngắn, :
“Sau này tự bảo vệ mình là quan trọng nhất.”
Nói xong, cuối cùng cũng chịu đứng dậy rời đi.
7
Ngày hôm sau.
Có người từ viện dưỡng lão đến, giới thiệu các thông tin cho tôi, nếu tôi thấy phù hợp thì sẽ trả tiền và ký hợp đồng.
Khi tôi đang xem cuốn giới thiệu của viện dưỡng lão, Giang Trì Dư lại đến.
Anh tôi và người giới thiệu, vì tôi đang xem cuốn giới thiệu nên chúng tôi ngồi khá gần nhau.
Ánh mắt ngày càng lạnh lùng, nhạt :
“Đây là trai mới của em à? Trông không lớn lắm nhỉ, mắt em tệ thật, hắn chẳng giống tôi chút nào.”
Tôi không hiểu ý là gì. Lúc còn kết hôn, ngày nào tôi cũng mong về nhà, chẳng mấy khi gặp.
Giờ ly hôn rồi, lại ba ngày hai lượt đến bệnh viện, chẳng lẽ thích tôi trong bộ dạng thê thảm thế này?
Người giới thiệu là một sinh viên thực tập mới tốt nghiệp, tên Thẩm Tử Dịch. Nghe mình là trai tôi, cậu ấy lập tức bối rối, vội lên tiếng.
“Tôi không phải…”
Tôi nhét cuốn giới thiệu vào tay cậu, ngắt lời.
“Trẻ thì tốt mà, những tìm không phải đều trẻ sao?
Giờ tôi mới hiểu sự tuyệt vời của tuổi trẻ.
Còn người giống thì tôi đã bỏ rồi, nhận ra mình không thích kiểu đó. Đây là người mới tôi tìm.
Anh không có việc gì sao cứ đến đây phiền tôi?”
Bạn thấy sao?