Lần Này Tiền Là [...] – Chương 8

Mẹ Lưu lăn ra ngất ngay tại chỗ.

“Thục Phân! Thục Phân ơi!” – ba Lưu gào to.

Rồi điện thoại cũng tắt luôn.

Điện thoại từ gã đầu trọc gọi đến: “Cô Vương, tôi đến dưới khách sạn rồi. Cô chắc chắn vẫn muốn đi chứ?”

Sau khi tôi xác nhận, họ đón tôi đến lò mổ.

Gã đầu trọc mở cửa cho tôi.

“Mời Vương!”

Trong phòng lạnh buốt, Lưu Mai Giang nằm trên giường, nửa sống nửa chết.

Vừa thấy tôi, mắt hắn trợn to đầy tuyệt vọng.

Nước mắt hắn chảy xuống theo khóe mắt, ánh mắt tràn đầy khát vọng sống.

“Vi…”

Giọng hắn khàn đặc, méo mó đến mức chẳng giống tiếng người.

“Surprise~ Thích không?”

“Đây là kiểu ‘chăm sóc đặc biệt’ độc quyền của tôi đấy.

Hắn vẫn còn tỉnh táo, hoàn toàn nhận thức bản thân đang bị móc từng lá gan, lá phổi, trái tim…

Đến cuối cùng là giác mạc và tim.

Khi ấy, cơn đau của cơ thể sẽ bị khuếch đại đến mức tối đa.

Nhưng hắn chẳng thể gì ngoài việc chằm chằm.”

Tôi nhếch môi , cầm dao mổ rạch nhẹ một đường.

Giống như kiếp trước, hắn từng chậm rãi bẻ từng ngón tay tôi ra.

Chậm rãi, tàn nhẫn, cực kỳ nghiêm túc.

16

Sáng hôm sau, cảnh sát đến nhà nghỉ tìm tôi.

“Cô Vương, visa của đã hết hạn.

Vui lòng rời khỏi Thái Lan trong hôm nay.

Vụ án mất tích của chồng , nếu có tiến triển, chúng tôi sẽ liên hệ.”

Tôi khóc đến mức mềm nhũn cả người, nước mắt lem nhem đầy mặt.

“Xin các … xin các hãy cứu chồng tôi! Làm ơn hãy cứu ấy!”

Họ tưởng tôi bị sốc quá hóa điên, lập tức đưa tôi ra sân bay.

Diệp Thanh đón tôi ở sân bay.

“Vi Vi!”

Cô ấy lao tới ôm chầm lấy tôi, nghiến răng ken két: “Cuối cùng cậu cũng trở về rồi.”

Về đến nhà, ba mẹ Lưu đã đợi sẵn.

Chỉ vài ngày ngắn ngủi, họ trông già đi cả chục tuổi.

“Vi Vi, giờ tụi mình phải sao đây hả con?”

Mẹ Lưu khóc đến lạc cả giọng.

“Con ơi, dù mẹ có phải bỏ cái mạng già này, mẹ cũng phải tìm con về!”

Kiếp trước, tôi bị ném từ trên cao xuống, tan xác thành trăm mảnh.

Người lo hậu sự cho tôi phải ghép lại gương mặt.

Khi ấy mẹ Lưu cũng gào lên như bây giờ: “Chết rồi thì kệ nó! Lo gì nữa? Đỡ phiền mắt, đem đi thiêu luôn đi!”

Linh hồn tôi lơ lửng trên cao, người mẹ chồng tôi từng phụng dưỡng suốt ba năm, chỉ vì tiết kiệm tiền mà bắt người ta đẩy xác tôi vào lò hỏa táng.

Tôi kéo mạnh tay mẹ Lưu dậy:

“Mẹ à, mẹ yên tâm. Con sẽ treo thưởng tìm người.

Chỉ cần có thể tìm Mai Giang, tốn bao nhiêu con cũng đồng ý!”

Ba Lưu liên tục gật đầu: “Đúng đúng, nghe bên đó có thể chuộc người mà, Vi Vi mau đi hỏi thử đi!”

Đúng là có thể chuộc người.

Nhưng tôi đã trả giá quá cao – đủ để chuộc đến hai mươi Lưu Mai Giang.

Tôi không những không chuộc hắn, mà còn chủ đưa hắn đến tay họ.

Gã đầu trọc vui như mở cờ trong bụng.

“Cô Vương, toàn bộ bộ phận đều đã bán hết rồi.

Phần còn lại cũng đã xử lý sạch, tan chảy rồi đổ xuống sông Mê Kông.

Đảm bảo sạch sẽ, không còn chút dấu vết nào.”

“Cô Vương, còn đơn nào nữa không? Tôi rất muốn nhận tiếp.”

Tôi mỉm đồng ý, cúp máy xong thì ném luôn điện thoại xuống hồ nhân tạo.

17

“Vi Vi, có tin gì chưa?”

Ba Lưu đuổi theo tôi hỏi dồn.

Mẹ Lưu cũng chen vào:

“Con xem người trên mạng này kìa, còn tự trốn về nữa đó. Biết đâu Mai Giang nhà mình cũng đang trên đường về?”

“Vi Vi, con xe đi đón Mai Giang đi!”

Tôi thở dài một tiếng.

“Ba, mẹ, con đã nhờ người rồi. Nhưng ai cũng không tìm ra Lưu Mai Giang, họ cũng hết cách rồi.”

“Không tìm ra? Sao lại không tìm ra ! Tôi thấy là cố qua loa với chúng tôi thì có!”

Giọng mẹ Lưu the thé, giơ tay định xô tôi thì bị ba Lưu giữ lại.

Tôi thuận thế ngã xuống thảm, ôm bụng hét toáng lên.

Ba Lưu cuống quýt gọi 115, rồi kéo mẹ Lưu đi: “Vi Vi, con cứ nghỉ ngơi cho tốt. Ba với mẹ đi tìm Mai Giang đây!”

Tôi xe cấp cứu đưa tới bệnh viện.

Bác sĩ khám xong bảo hoàn toàn bình thường, không có vấn đề gì.

Diệp Thanh búng trán tôi một cái, nghiêm mặt: “Cậu cũng là mẹ rồi, phải biết tự bảo vệ mình chứ!”

“Đã vào viện thì ở lại vài hôm tĩnh dưỡng luôn đi, dưỡng thai cho tốt.”

Cho đến lúc tôi xuất viện, ba mẹ chồng vẫn biệt tăm.

18

Hơn mười ngày sau, tôi cùng Diệp Thanh ngồi ngắm mưa ở Quế Lâm.

Cô ấy đưa điện thoại cho tôi xem: “Vi Vi, cậu xem có phải ba mẹ Lưu Mai Giang không?”

“Họ cũng mò sang bên kia rồi à?

Nhà này còn đăng cả video đòi tiền chuộc nữa nè.”

Trong đoạn video, ba mẹ Lưu người đầy thương tích, khóc lóc van xin tôi nộp tiền chuộc.

Tôi khẽ đặt tay lên bụng.

“Vậy à? Nhìn mà chẳng giống thật lắm.”

Diệp Thanh bật .

Tôi cũng theo.

Họ bị giữ lại thì liên quan gì đến tôi?

Tiền của tôi, để dành đi du lịch khắp thế giới với Diệp Thanh chẳng phải tốt hơn sao?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...