Lần Này Tiền Là [...] – Chương 5

9

Chưa đến hai ngày sau, Lưu Mai Giang đã mò tới.

Bảo vệ gọi lên báo, tôi còn chưa kịp từ chối thì Diệp Thanh đã đồng ý.

Cô ấy vừa xoa cổ tay vừa : “Biết cậu có tiền rồi nên lại bám như cao dán chó hả? Loại ghê tởm này, để tớ dạy cho nó một bài học người.”

Lưu Mai Giang rõ ràng đã chuẩn bị kỹ, tóc vuốt bóng loáng như chó liếm.

“Vi Vi, căn nhà này đẹp thật đấy. Sau này và con mình sẽ sống sung sướng rồi.”

Diệp Thanh lạnh: “Sống sung sướng với con hả? Lưu Mai Giang, còn biết xấu hổ không đấy? Lại dám vác mặt tới phiền Vi Vi, tin tôi đánh gãy chân không?”

Lưu Mai Giang mặt mày nịnh: “Anh chỉ phạm phải lỗi mà đàn ông nào cũng có thể phạm thôi. Vì con, Vi Vi sẽ không trách đâu…”

Diệp Thanh giơ chân lên, gối thẳng một cú.

Lưu Mai Giang hét thảm thiết.

Diệp Thanh lại giơ chân lên tiếp.

Lưu Mai Giang ôm đầu bỏ chạy, Diệp Thanh đuổi theo phía sau.

“Đồ khốn, sau này gặp lần nào tôi đánh lần đó! Xem còn dám bám theo Vi Vi nữa không!”

10

Tối đó, khi tôi ra ngoài lấy hàng, bất ngờ cổ đau nhói, rồi mất hết ý thức.

“Tỉnh rồi à?”

Tôi mơ màng mở mắt.

Đây là nhà cũ của tôi.

Tôi bị trói trong phòng chứa đồ, miệng bị nhét một mảnh giẻ rách.

Không xa lắm, Lưu Mai Giang đang nghịch con dao găm, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ.

Tôi bấm móng tay thật mạnh vào lòng bàn tay, cố ép mình giữ bình tĩnh.

Hắn bắt cóc tôi tới đây… là vì chuyện vé số giả đã bị lộ sao?

“Ưm ưm ưm~”

Lưu Mai Giang đi lại gần.

“Nếu hứa không hét, tôi sẽ gỡ giẻ ra.”

Tôi gật đầu liên tục.

Hắn rút mảnh giẻ khỏi miệng tôi, vẫn cầm dao găm nghịch qua nghịch lại.

“Vương Vi Vi, có phải đổi vé số của tôi không?”

Hắn bất ngờ nhào tới, dí dao vào cổ tôi. Lưỡi dao lạnh toát, khiến người tôi run lên.

Tôi hoa mắt, ngực nghẹn lại, khó khăn lắm mới cố gượng ra một nụ :

“Mai Giang, ? Tôi mua xong vé là đưa cho liền mà. Một tờ vé hai chục tệ, tôi thèm gì?”

Lưu Mai Giang không gì, dao thì ấn mạnh thêm.

Cơn đau nhói truyền đến, máu bắt đầu rỉ ra.

Tôi hoảng sợ hét loạn: “Vé giả còn tốn hơn vé thật! Tôi đâu biết là sẽ trúng giải lớn, tôi giả để lừa gì chứ?”

Hắn im lặng suy nghĩ một lát, rồi rút dao lại.

“Vi Vi, xin lỗi, bị hoang tưởng rồi. Với cái gan của em, sao dám đổi vé số của chứ?”

Tôi thở hổn hển, nước mắt tuôn như mưa.

Tôi dám đổi vé số của hắn á?

Từ sau khi kết hôn, hắn toàn đánh mắng tôi.

Tôi chưa bao giờ dám phản kháng, chỉ biết ôm đầu ngồi khóc.

Đến khóc to cũng không dám, vì hắn ghét nghe tiếng.

Tôi nức nở cầu xin: “Mai Giang, thả tôi ra không? Nếu tổn thương đến con thì sao?”

Lưu Mai Giang lại giơ tay bóp cổ tôi.

“Vương Vi Vi, sao càng ngày càng gan? Dám mua dãy số giống tôi, còn giấu tôi?”

Chắc chắn là ông Vương chủ tiệm vé số đã cho hắn.

Tôi thầm mừng trong lòng, vì lúc đó tôi đã vứt vé số của hắn đi chứ không đem đi lĩnh thưởng.

Như , hắn sẽ không tìm dấu vết nào lần ra tôi.

Tôi vội vàng cầu xin: “Mai Giang, tôi mua xong vé thì đi siêu thị luôn. Không cho biết là vì muốn tặng bất ngờ sinh nhật.”

“Hôm đó cả hai chúng ta đều trúng thưởng.

Nhưng tôi còn chưa kịp thì đã đòi ly hôn, muốn bỏ tôi. Tôi đành giữ lại tiền để nuôi con.”

“Mai Giang… thả tôi ra đi, tôi… tôi sắp không chịu nổi rồi.”

Lưu Mai Giang buông tay.

“Đã là quà tặng cho tôi, thì chuyển tiền thưởng cho tôi đi.”

“Được.” Tôi mỉm đồng ý.

“Nhưng phải chia tay với Lâm San.”

Lưu Mai Giang rút dao cắt dây trói:

“Tôi biết ngay em vẫn còn tôi mà. Yên tâm, tôi sớm đã đá ta rồi.”

Tôi vung cổ tay đau nhức: “Nhưng ta quyến rũ chồng tôi, chuyện này tôi nuốt không trôi .”

“Vi Vi, cậu yên tâm, chuyện này để tớ lo.”

Lưu Mai Giang lập tức chạy đi đánh Lâm San một trận, còn quay clip gửi cho tôi xem.

11

Lưu Mai Giang đỡ tôi xuống xe, bảo vệ lễ phép mở cửa.

Lưu Mai Giang định đi vào thì bị chặn lại.

Tôi nổi giận quát bảo vệ: “Anh ấy là chồng tôi, sau này không phép ngăn nữa!”

Bảo vệ liên tục xin lỗi, còn cúi đầu trước Lưu Mai Giang.

Về đến biệt thự, Lưu Mai Giang bế tôi xoay mấy vòng: “Vi Vi, biết mà, chỉ có em là nhất.”

“Ọe!”

Tôi há miệng, nôn thẳng lên người ta.

Chẳng bao lâu, ba mẹ của Lưu Mai Giang xách túi đến.

Ba Lưu hớn hở : “Vi Vi, con yên tâm, từ nay trong nhà con hướng Đông thì chẳng ai dám quay sang Tây.”

Mẹ Lưu cũng góp lời: “Đúng đấy, con bảo đánh chó thì mẹ tuyệt đối không rượt gà!”

Ba người họ xúm nhau vào bếp, lúc này tôi nhận cuộc gọi từ Diệp Thanh.

“Vi Vi, xin lỗi nhé, tớ bất ngờ bị điều đi công tác, không ở lại với cậu .”

Tôi khẽ cong môi – chuyến công tác này là tôi sắp xếp.

Không thì sao ấy lại bảo tôi đi gom rác chứ?

Ăn xong, ba người họ ngồi đối diện tôi, trông như sắp điều gì quan trọng.

Chương 6 tiếp :

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...