Anh ta lập tức tát mạnh vào mặt mình một cái.
Ngay lúc đó, cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra.
Anh ta lập tức ngẩng đầu lên đầy hy vọng gọi:
“Phi Phi!”
Nhưng khi thấy người bước vào là Hứa Ninh Ninh, ánh sáng trong mắt ta liền tắt lịm.
Hứa Ninh Ninh không nhận ra không khí khác thường.
Cô ta khoác tay Chu Trạch, giọng phấn khích:
“A Trạch, chúng ta đi nghỉ mát không? Em lâu lắm rồi chưa ra ngoài đấy~”
Chu Trạch lập tức hất tay ta ra một cách ghê tởm:
“Nghỉ mát? Hứa Ninh Ninh, không có chuyện gì muốn với tôi sao?”
Thấy vẻ mặt của Chu Trạch lạnh lùng khác lạ, Hứa Ninh Ninh tròn mắt đầy kinh ngạc.
Cô ta không hiểu tại sao thái độ của ta lại thay đổi đột ngột như , trong lòng bắt đầu dấy lên cảm giác bất an.
Cô ta dè dặt hỏi:
“A Trạch… sao thế?”
Hỏi xong, như sực nhớ ra điều gì, ta vội vàng tiếp:
“Có phải đã tìm thấy Tiêu Vũ Phi rồi? Có phải ta bậy gì đó trước mặt không? A Trạch, đừng tin lời ta! Cô ta ghen tỵ vì em đã từng cứu mà thôi…”
Nhưng lời còn chưa dứt, cổ ta đã bị Chu Trạch bóp chặt.
Ánh mắt Chu Trạch lạnh lẽo như băng, gằn từng chữ:
“Cô còn dám nhắc đến ‘ân cứu mạng’? Vậy thì mở to mắt ra mà cho rõ!”
Nói xong, ta ném mạnh Hứa Ninh Ninh xuống đất, rồi quẳng điện thoại của tôi lên người ta.
Khi Hứa Ninh Ninh thấy đoạn video trong điện thoại, ánh mắt ta lập tức tràn ngập sợ hãi.
Cô ta ngẩng đầu lên, như mọi lần, cố ra vẻ đáng thương:
“A Trạch, nghe em giải thích đã…”
“Giải thích?” Chu Trạch gằn giọng. “Chứng cứ rành rành ra đấy, còn gì để nữa?”
“Hứa Ninh Ninh, giả ân nhân cứu mạng của tôi còn chưa đủ, lại còn hãm Phi Phi, khiến giữa tôi và ấy đầy rẫy hiểu lầm như !”
“Còn nữa, người đã gọi điện cho bố mẹ tôi năm đó… có phải cũng là không?”
Hứa Ninh Ninh hoảng loạn, lắc đầu liên tục:
“A Trạch… đang gì ? Gọi điện gì chứ? Em… em không hiểu…”
Nhưng Chu Trạch giờ đã chẳng còn tin lời ta nữa.
Anh lập tức ra lệnh cho vệ sĩ bắt lấy Hứa Ninh Ninh.
Tất cả những gì Chu Trạch từng với tôi, Hứa Ninh Ninh đều tận mắt chứng kiến.
Giờ người bị khống chế lại là chính ta, Hứa Ninh Ninh lập tức gào thét thất thanh:
“A Trạch! Em tất cả chỉ vì ! Em chỉ muốn ở bên thôi!”
“Tiêu Vũ Phi chẳng qua là đến trước em một bước, tại sao người cưới lại là ta chứ? A Trạch, rõ ràng cũng có cảm với em mà, đúng không?”
“Bây giờ Tiêu Vũ Phi con tiện nhân đó cuối cùng cũng tự biến mất rồi, chúng ta rốt cuộc có thể bên nhau rồi! A Trạch… chẳng lẽ không thấy vui sao?”
Bốp!
Chu Trạch tát thẳng vào mặt ta:
“Vui vì sao? Nếu không phải lừa tôi rằng là người cứu mạng tôi, thì tôi đã chẳng thèm đến dù chỉ một lần!”
“Người vợ duy nhất của tôi chỉ có Phi Phi. Còn , những đau đớn mà từng khiến Phi Phi phải chịu, tôi sẽ khiến phải trả giá gấp trăm lần!”
Ánh mắt tàn nhẫn và tuyệt của Chu Trạch khiến Hứa Ninh Ninh run rẩy không thôi.
Cô ta quỳ sụp dưới chân ta, nước mắt giàn giụa, van xin:
“A Trạch… A Trạch… em sai rồi, em thật sự biết sai rồi! Cầu xin tha cho em…”
“Chỉ cần tha cho em, em thề sẽ rời xa và Tiêu Vũ Phi, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt hai người nữa!”
Cô ta nghĩ rằng sự hèn mọn và nước mắt sẽ khiến Chu Trạch mủi lòng.
Dù sao ta cũng đã ở bên ta suốt ba năm.
Nhưng ta quên mất, Chu Trạch chưa bao giờ là người có lòng trắc ẩn.
Anh ta không hề nhíu mày, lạnh lùng ra lệnh cho vệ sĩ kéo ta lên tầng thượng.
Khi bị trói tay kéo lên sân thượng, Hứa Ninh Ninh biết Chu Trạch lần này thật sự không tha cho mình.
Cô ta bật điên loạn:
“Chu Trạch! Dù hôm nay có tôi, thì Tiêu Vũ Phi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho đâu!”
“Anh đã bỏ rơi ấy 99 lần trong lễ cưới, còn nhục ấy như thế! Nếu là tôi, tôi thà chết cũng chẳng muốn gặp lại thêm một lần nào nữa!”
7
Những lời của Hứa Ninh Ninh đã chạm đúng vào nỗi lo sâu kín và cũng là nỗi đau lớn nhất trong lòng Chu Trạch.
Trong cơn tức giận lẫn tủi hổ, ta sai người treo Hứa Ninh Ninh lơ lửng ngoài sân thượng suốt một ngày một đêm.
Nhưng dù là , trong lòng Chu Trạch vẫn chẳng có chút khoái cảm nào.
Dù ngoài miệng không chịu thừa nhận, ta hiểu rõ hơn ai hết, tôi có lẽ thực sự sẽ không bao giờ tha thứ cho ta nữa.
Cô từng một lòng một dạ ta.
Cô từng muốn cùng đi đến bạc đầu.
Cô từng thề non hẹn biển, nguyện trọn đời.
Cuối cùng, ta vẫn đánh mất .
Thế , trước khi tìm thấy tôi, Chu Trạch vẫn không cam lòng từ bỏ.
Dù chỉ có một tia hy vọng mong manh, ta cũng muốn thử níu kéo trái tim tôi lần cuối.
Còn tôi, lúc Chu Trạch điên cuồng lùng sục khắp nơi, đã sang Pháp một tháng rồi.
Người đã cứu tôi từ bờ biển lên hôm đó, chính là thanh mai trúc mã của tôi, Hà Húc.
Cũng là người đã luôn ở bên chăm sóc tôi suốt một tháng vừa qua.
Khi vớt tôi từ biển lên, mắt đỏ hoe, giọng đầy sợ hãi:
“Phi Phi, sao em lại ngốc như … Chỉ vì một kẻ không xứng đáng mà lại muốn từ bỏ mạng sống?”
“Em có quên không, vẫn luôn ở phía sau em. Chỉ cần em quay đầu… là sẽ thấy luôn ở đó.”
Anh đã đưa tôi sang Pháp cùng mình.
Sau khi thấy tinh thần tôi dần hồi phục, đưa cho tôi một xấp tài liệu, chính là toàn bộ tài sản dưới tên .
Ánh mắt kiên định :
“Trong suốt mười năm qua bên cạnh chưa từng có người phụ nữ nào khác. Anh rất trong sạch.”
“Phi Phi, em biết mà, từ nhỏ đã thích em. Tình cảm ấy chưa từng thay đổi. Lời hứa năm xưa, vẫn luôn ghi nhớ. Chỉ cần em quay đầu lại, sẽ thấy vẫn ở đó.”
Nhà tôi và nhà Hà Húc vốn là chỗ giao thân thiết. Tôi và ấy cùng lớn lên từ nhỏ.
Mười năm trước, vì công việc của bố mẹ Hà Húc chuyển hướng sang Pháp, ấy đành theo gia đình định cư nước ngoài.
Trước lúc đi, đã hứa với tôi:
“Phi Phi, nếu trong mười năm em vẫn còn độc thân, chỉ cần em đồng ý, bất kỳ lúc nào cũng có thể đến Pháp, sẽ cưới em.”
CHƯƠNG 6 – TIẾP:
Bạn thấy sao?