1.
Sau khi tiễn hết khách khứa một cách thuần thục, tôi gọi một cú điện thoại:
“Lời hứa mười năm trước… còn tính không?”
Đầu dây bên kia vang lên một tiếng khẽ: “Tính.”
Chưa đến mấy phút sau khi cúp máy, tin tức “Chu Trạch vì hồng nhan nổi giận” đã leo thẳng lên hotsearch.
Anh ta bất chấp quy tắc của buổi đấu giá, xông vào phòng riêng, chi hai mươi triệu để đưa Hứa Ninh Ninh đi.
Còn tiện tay đ ,ánh cho tất cả đám đàn ông tham gia đấu giá một trận ra trò.
Bên dưới hotsearch, cư dân mạng bình luận rôm rả không ngừng.
Lác đác có vài bình luận nhắc đến chuyện Chu Trạch có vị hôn thê.
Nhưng cũng nhanh chóng bị nhận xét kiểu “Không thương mới là người thứ ba” dìm xuống.
Vòng bè của Hứa Ninh Ninh cũng vừa cập nhật trạng thái mới nhất:
【Ba năm chờ đợi, hôm nay cuối cùng cũng như ý nguyện】
Hình kèm theo là quần áo r ,ách r ,ưới vương vãi khắp sàn, một vệt đỏ chói trên ga trải giường, cùng gương mặt nghiêng đang ngủ say của Chu Trạch.
Tôi không phát đ ,iên như 98 lần trước, chỉ đơn giản thả một nút thích, tiện thể để lại một bình luận: “99.”
Chưa đến nửa tiếng sau, điện thoại của Chu Trạch gọi tới.
“Anh vừa dỗ dành xong Ninh Ninh, sao em lại vào bình luận móc mỉa nữa thế?”
“Anh hứa đấy, đây là lần cuối cùng, lần sau ấy sẽ không loạn nữa đâu.”
Tôi chẳng còn nhớ nổi Chu Trạch đã hứa “lần cuối” bao nhiêu lần rồi.
Lần đầu tổ chức đám cưới, Hứa Ninh Ninh giả vờ t ,ự s ,at.
Lần hai, ta giả mang thai.
Lần ba, ta ném mười vạn vào mặt tôi, bảo tôi rời xa Chu Trạch.
Lần nào cũng là trò cũ lặp lại, còn Chu Trạch thì luôn dung túng.
Còn tôi chỉ nhận lại đúng một câu: “Đây là lần cuối.”
Nhưng lần sau vẫn luôn đến đúng hẹn.
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra, miệng đàn ông, lời dối trá.
Thế nên, tôi chỉ thản nhiên :
“Chu Trạch, sẽ không có lần sau nữa. Chúng ta chia tay đi.”
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu, rồi ta dứt khoát cúp máy.
Khi tôi trở về nhà, lại phát hiện khóa cửa đã bị đổi.
Đang định gọi thợ khóa, cửa liền bị mở ra.
Hứa Ninh Ninh mặc váy ngủ hai dây của tôi, dựa vào khung cửa đầy thỏa mãn:
“Trạch ca sợ em ở ngoài không an toàn, nên cho em đến đây ở tạm. Hóa ra ấy chưa với chị à”
Lời vừa dứt, tôi liền thấy Chu Trạch mình trần đi từ trong ra.
Trên ng ,ực đầy vết h ,ôn và vết c,ào.
“Cảm của Ninh Ninh vẫn chưa ổn định, nên muốn đón ấy về đây ở một thời gian.”
“Mật mã cũ sợ ấy không nhớ , nên đã đổi thành ngày sinh nhật của ấy.”
Tôi gật đầu, lướt qua ta đi vào trong.
Khi thấy tôi lấy vali ra, gương mặt Chu Trạch thoáng hiện nét hoảng loạn.
“Em định đi đâu?”
Có vẻ ta đã quên, mới nửa tiếng trước, tôi vừa chia tay.
Anh ta từ phía sau ôm lấy tôi, như chẳng có gì xảy ra:
“Tháng sau là Giáng Sinh rồi, dẫn em đến Iceland xem cực quang, không?”
Câu chưa hết, ngoài cửa đã vang lên một tiếng rên nhẹ.
“Ninh Ninh, em sao ?”
Chu Trạch lập tức chuyển hướng ý.
Anh ta gương mặt nhỏ nhắn của Hứa Ninh Ninh, ánh mắt đầy lo lắng:
“Trạch ca, em thấy tức ng ,ực, chắc là do hương trầm trong buổi đấu giá có tác dụng phụ.”
Không một lời, Chu Trạch liền bế ta lên, từ đầu đến cuối chẳng liếc tôi thêm lần nào.
Khi cửa phòng ngủ đóng lại, tôi bắt gặp ánh mắt đắc ý của Hứa Ninh Ninh.
Tôi bật khẽ.
Tôi thật sự rất muốn với ta, thật ra chẳng cần đến mức này.
Vài phút sau, từ phòng ngủ chính vọng ra âm thanh khiến người ta đỏ mặt.
Tôi khẽ thở dài.
Tim tôi không đau như tôi từng tưởng tượng, trái lại còn thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Hai người các người đều đã toại nguyện rồi.
Còn tôi, cũng phải đi thực hiện lời hứa mười năm của mình.
2.
Tôi mang theo toàn bộ giấy tờ, tìm một khách sạn gần đó để tạm nghỉ.
Vốn định sáng mai dậy sớm đi thẳng ra sân bay.
Không ngờ sáng sớm hôm sau, cửa phòng khách sạn bị Chu Trạch đá tung.
Gương mặt ta v ,ặn v ,ẹo như á ,c qu ,ỷ, túm lấy tóc tôi k,éo thẳng từ trên giường xuống.
“Tiêu Vũ Phi, sao lại đ ,ộc á ,c đến thế! Ninh Ninh chẳng qua chỉ vì quá tôi, ta đã gì sai?”
Cơn đ ,au b ,uốt từ da đầu khiến tôi hít một hơi lạnh.
Tôi rưng rưng nước mắt ta:
“Tôi đã gì?”
Chu Trạch ném mạnh chiếc điện thoại vào người tôi:
“Cô không chỉ quay lén video của Ninh Ninh rồi tung lên mạng, mà còn vu khống ấy là tiểu tam, muốn h ,ủy h ,oại ấy hoàn toàn!”
“Cô có biết Ninh Ninh suýt chút nữa đã nhảy I ,ầu t ,ự t ,ử không?”
Tôi tin tức trên điện thoại, lập tức hiểu ngay đây lại là trò của Hứa Ninh Ninh.
Tôi lạnh lùng khẩy:
“Video đó không phải tôi phát tán, mà mạng cũng chẳng sai. Chẳng lẽ Hứa Ninh Ninh không phải tiểu tam?”
Chu Trạch tức giận đến bật , liền túm tóc tôi kéo ra ngoài hành lang khách sạn.
Anh ta kéo tôi lên tận sân thượng, rồi mới buông ra.
Chu Trạch ngồi xổm xuống, bóp chặt cằm tôi:
“Tiêu Vũ Phi, lập tức livestream đính chính, rằng chính mới là kẻ chen chân vào tôi và Ninh Ninh. Cô phải qu ,ỳ xuống trước mặt Ninh Ninh, d ,ập đ ,ầu xin lỗi. Làm , mọi chuyện sẽ kết thúc.”
Tôi đ ,au đến nước mắt gi ,àn gi ,ụa, vẫn c ,ắn răng không chịu mở miệng.
Chu Trạch liên tục ba chữ “tốt lắm”, rồi tôi bị bảo vệ tr ,ó i ch ,ặ t tay, treo lơ lửng ngoài sân thượng cao mấy chục mét bằng một sợi dây thừng.
Tôi chỉ cúi đầu liếc xuống, cả người lập tức chóng mặt.
Ký ức bị bọn b ,uôn ng ,ư ời suýt n ,ém xuống vách núi khi còn nhỏ ùa về, sắc mặt tôi lập tức trắng bệch.
Giọng tôi run rẩy đến mức không nhận ra:
“Chu Trạch… video đó không phải tôi tung lên… mau kéo tôi lên đi…”
Giọng lạnh lùng của Chu Trạch vang lên từ trên đầu:
“Không phải thì còn ai? Tôi đã cho cơ hội rồi, là chính không biết trân trọng.”
Bạn thấy sao?