Lần Này Không Chạy [...] – Chương 5

8.

Chờ hắn xong, ta lấy từ trong tay áo ra cây trâm gỗ lê.

Nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi:

“Chàng còn nhớ cây trâm này không?”

Hắn nhận lấy trâm, vòng tay ôm ta, cùng ta ngồi xuống trước bàn trang điểm.

Bàn tay thon dài cầm lấy chiếc lược gỗ, tác dịu dàng chải tóc cho ta, rồi từ tốn vấn tóc, búi lên thành một kiểu đơn giản.

Cuối cùng, hắn dùng cây trâm gỗ lê cố định búi tóc lại.

Giọng trầm thấp khẽ vang bên tai ta:

“Tình này vì nàng mà buộc, vì nàng mà vấn mái tóc thanh xuân.”

Chỉ một câu ấy, ta liền hiểu hết.

Thì ra, từ kiếp trước đến kiếp này, ta không hề là người đơn phương nguyện.

Năm xưa, khi Đại ca ta lần đầu biết , gặp Đại tẩu của ta—

Chuyện đó đúng vào dịp trước lễ Thất Tịch.

Từ trước đó cả tháng, Đại ca đã chọn sẵn một khối gỗ lê tốt nhất,

Tự tay chế tác từng chút một, tỉ mỉ khắc nên một cây trâm gỗ lê,

Để dùng tín vật đính ước với Đại tẩu.

Một thiếu niên tướng quân luôn nóng nảy, ngoài luyện võ thì chẳng có thú vui gì,

Lại có thể ngồi trong đình cả ngày, chỉ để tỉa tót từng đường nét trên cây trâm.

Khi ấy ta ngưỡng mộ vô cùng.

Chỉ là… về sau, cái vị Đại ca không đáng tin ấy lại lấy tóc của ta ra để tập luyện cách vấn tóc búi trâm…

Nhổ đi mấy chục sợi tóc của ta!

Khi đó ta thật sự phát điên lên mất!

Khi ấy, ta cầm cây trâm gỗ lê mà Đại ca tỉ mỉ ra như báu vật,

chạy đến tìm Hoàng đế—lúc đó vẫn còn là Thái tử,

mặt dày cầu hắn cũng phải cho ta một cây.

Ta còn nhất định phải đẹp hơn trâm của Đại ca ta cơ!

Lúc đó hắn rõ ràng là mặt mày không vui.

Nhưng cuối cùng, đúng vào lễ Thất Tịch hôm đó, vẫn đưa cho ta một cây trâm do chính tay hắn .

Ta luôn nghĩ khi ấy mình quá mạnh mẽ, quá ép buộc.

Hắn ở trong nhà ta, ăn nhờ ở đậu không thể không chiều theo ý ta.

Nào ngờ… khi đó, thì ra hắn cũng là tự nguyện.

Nghĩ đến đây, tâm trạng ta bất giác dịu xuống vài phần.

Ta thuận thế tựa vào lòng hắn, khẽ hỏi:

“Chàng tự mình từ trong cung ra sao?”

“Ừm, ta dẫn theo ám vệ.”

“Phụ thân thiếp ngăn không cho chàng vào từ cổng chính à?”

Hắn đưa tay gãi mũi, hơi ngượng ngùng:

“Ừ… đúng …”

Ngoài đám thị vệ ra, viện của ta còn bị bốn ca ca đứng thành bốn phía Đông Tây Nam Bắc, phòng thủ chặt chẽ không kẽ hở.

Ta nghĩ ngợi một chút, rồi :

“Chắc là Tứ ca thiếp thả chàng vào, đúng không?”

Hắn khẽ chạm vào chóp mũi ta, dịu dàng :

“Hiểu Hiểu đúng là thông minh.”

Ta ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn, khẽ:

“Phụ thân đang giận lắm, để mai thiếp sẽ chuyện với người. Hai hôm nữa thiếp sẽ quay về cung.”

Hắn lại lắc đầu, ánh mắt chân thành:

“Ta đến gặp nàng không phải để khiến nàng khó xử, cũng không phải để nàng phải đối đầu với sư phụ.”

“Chuyện bên sư phụ, ta sẽ tự đến nhận tội. Còn chuyện trong cung, ta sẽ tự mình thu xếp.”

“Ta đến đây chỉ vì sợ nàng giận, sợ nàng nghĩ nhiều, sợ nàng thấy tủi thân… nên muốn rõ mọi chuyện với nàng trước.”

“Đợi khi mọi chuyện trong cung giải quyết ổn thỏa, ta sẽ đích thân đến rước nàng về, không?”

“Còn nếu chuyện trong cung không yên, thì dù sư phụ và các ca ca có đồng ý cho nàng quay lại, ta cũng không dám để mẫu hậu khiến nàng bị tổn thương.”

Vừa , vừa vuốt ve mái tóc dài của ta, giọng dịu dàng như gió xuân:

“Tiểu quận chúa bảo bối của phủ Tướng quân, ở đâu cũng không thể bị người ta ức hiếp.”

Một hồi những lời ấy rót vào tai, khiến lòng ta dịu lại không ít.

Nhưng—nếu ta không quay về, để hắn một mình đối đầu với Thái hậu, chỉ sợ chẳng có kết quả tốt đẹp gì.

Xử lý quốc sự thì hắn giỏi, mấy chuyện lòng dạ đàn bà… thì thua xa cả Tứ ca nhà ta.

Cho nên… cung này, ta nhất định phải về.

Ánh mắt ta khẽ đảo, giọng dịu dàng vang lên:

“Tứ ca sợ mấy ngày nay ta buồn phiền, nên đã mời nghệ nhân của Quần Thảo Các đến phủ diễn riêng cho ta một buổi.”

Có người nghiến răng:

“Hắn dám!”

Ta lén lút đổ thêm dầu vào lửa:

“Nghe đầu bài của Quần Thảo Các—Công tử Như Ngọc, Công tử Vô Song—đều đàn rất giỏi… mà tướng mạo cũng cực kỳ tuấn tú… Không biết có thật không nữa!”

“Chàng cũng biết mà, ta xưa nay chẳng có chút sức đề kháng nào với người đẹp… Ta lại không tự tin với ý chí kiên định của mình lắm. Chàng chắc chắn là muốn để ta tiếp tục chờ trong phủ, để chàng đến rước ta?”

Hoàng thượng sa sầm mặt mày:

“Không nữa! Ta đón nàng về cung ngay lập tức!”

Đạt mục đích, ta khẽ cong khóe môi, đầy hài lòng.

Sau một đêm xuân tiêu ấm áp, sáng sớm hôm sau hắn lại phải canh giờ thượng triều mà trèo cửa sổ rời đi.

Đến khi phụ thân ta hạ triều về phủ.

Ta đã đứng đợi sẵn ở cửa.

Vừa thấy ta, phụ thân đã trừng mắt không vui:

“Con gả đi như bát nước hắt ra, muốn đi thì đi cho khuất mắt!”

Phía sau ông là người do Hoàng đế phái đến để đưa ta hồi cung.

Ta ôm lấy phụ thân một cái, ghé sát tai ông, thì thầm:

“Con thích phụ thân nhất trên đời… phụ thân đừng giận nữa, để con vào cung ‘giày vò’ tiểu Hoàng đế thay phụ thân, trút giận cho người không?”

Phụ thân ta hừ lạnh một tiếng, liếc ta một cái, ánh mắt như đang :

“Chỉ dựa vào con? Đòi thay ta trút giận?”

Nhưng dù miệng thì tức giận, lúc ta bước lên kiệu trở về cung, vẫn nghe thấy ông khó chịu lầm bầm một câu:

“Đừng để bản thân phải chịu thiệt.”

9.

Ta thuận lợi ngồi lên kiệu hồi cung.

Lại một lần nữa, bước chân vào nơi cung cấm lạnh lẽo này.

Còn chưa kịp thu dọn đồ đạc xong, đã có cung nhân báo:

“Trường An quận chúa cầu kiến.”

Hỉ Mai lập tức “hừ” một tiếng:

“Nương nương, chắc chắn nàng ta lại đến để khoe khoang, chúng ta không gặp!”

Cảnh tượng trước mắt, kỳ lạ thay lại giống hệt kiếp trước.

Kiếp trước, mỗi lần Trường An đến tìm, Hỉ Mai cũng luôn đúng những lời như thế.

Nhưng dần dần, Hỉ Mai phát hiện, mỗi lần Trường An rời đi, tinh thần khí sắc của ta lại phấn chấn hơn một chút.

Về sau cũng chẳng cản nữa.

Ta khẽ bật , khóe môi cong cong:

“Ta có chừng mực. Cho nàng ta vào đi.”

Trường An vừa vào, đã lập tức cho lui tất cả cung nhân, có mấy lời riêng tư muốn một mình với ta.

Ta nhướng mày, phất tay ra hiệu cho mọi người lui xuống, ánh mắt hứng thú nàng ta:

“Ồ? Vậy bản cung muốn xem thử, Trường An hôm nay lại có trò gì hay.”

“Thái hậu đã nhịn ăn hai ngày rồi, Hoàng thượng cũng theo đó mà bồi hai ngày.”

Ta bình tĩnh mở miệng:

“Vì Hoàng thượng không muốn nạp ngươi phi, đúng không?”

Nàng ta bĩu môi:

“Ta cũng đâu có muốn gả cho Hoàng thượng, chưa!”

Rồi nàng ta thở dài:

“Thái hậu rõ ràng là một người rất thông minh, ta thật không hiểu vì sao càng lớn tuổi lại càng hồ đồ, cứ nhất quyết đối đầu với Hoàng thượng, còn loạn chỉ hôn sự như thế.”

“Bởi vì ta là con nhà họ Tô.”

“Thế lực của Tô gia thì không cần ta , ngươi cũng rõ. Hoàng thượng không đề phòng, không có nghĩa là Thái hậu cũng không e ngại. Nếu một ngày nào đó ta trở thành Hoàng hậu, lại sinh ra Thái tử, chỉ cần Tô gia có lòng, là có thể đẩy Thái tử lên ngôi, nắm giữ triều cục.”

Trường An chau mày, dè dặt hỏi:

“Ta chỉ hỏi thử… nếu như bây giờ phụ thân ngươi, tức là Tô tướng quân, thật sự muốn nắm quyền triều chính… có khả năng không?”

Ta suy nghĩ nghiêm túc một lúc, rồi thấp giọng đáp:

“Cộng thêm mấy ca ca của ta… về cơ bản là .”

“Cho nên, hiện tại vấn đề nằm ở chỗ Tô tướng quân có muốn hay không, chứ không phải ngươi có Hoàng hậu hay có sinh Thái tử hay không.”

Ta nhún vai, thần sắc thoải mái:

“Tiết lộ với ngươi một bí mật nhé—nếu không phải vì Đại ca ta nhất quyết không chịu tiếp quản việc triều chính trong tay phụ thân, Hoàng thượng cũng không chịu buông người, thì phụ thân ta sớm đã cởi giáp về quê, quay lại ngôi làng nhỏ nơi lần đầu gặp mẫu thân ta, an nhàn dưỡng lão rồi.”

“Nhưng những điều đó, Thái hậu không biết.”

Trường An với vẻ lo lắng:

“Giờ Thái hậu không chịu ăn, Hoàng thượng cũng cứng đầu đi theo, càng ngày càng căng. Ta chỉ sợ cứ tiếp tục thế này… sẽ xảy ra chuyện.”

Ta nghiêng đầu nàng:

“Ngươi đã từng thích ai chưa?”

Trường An thở dài:

“Từ khi có ý thức, ta đã luôn ở bên Thái hậu, bên cạnh toàn là thái giám với mấy tiểu hòa thượng tụng kinh niệm Phật, ngươi đoán ta có thể thích ai chứ?”

“Nói thật, ta khá ngưỡng mộ ngươi. Từ nhỏ đã biết rõ mình muốn gì, lại dám ra tay trước.”

Ta hơi đỏ mặt, trêu:

“Hay là để ta đi khuyên Hoàng thượng, thuận theo ý Thái hậu mà nạp ngươi phi nhé?”

“Ta đảm bảo sẽ không để Hoàng thượng đụng vào ngươi. Nếu sau này ngươi thật sự có người mình thích, ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi rời cung. Thế nào?”

Trường An nghiêng đầu nghĩ nghĩ:

“Thật ra… cũng không phải không . Nhưng mà… chuyện này ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của ta. Nếu sau này ta thực sự có người trong lòng, ngươi và Hoàng thượng đều phải chuẩn bị sính lễ và hồi môn cho ta đấy!”

Ta bật khẽ:

“Không thành vấn đề!”

Trước khi rời đi, Trường An quay đầu lại, khẽ :

“Thật kỳ lạ… rõ ràng trước đây ta với ngươi chẳng mấy thân thiết, mà cứ muốn chuyện với ngươi vài câu.”

Ta mỉm :

“Ta cũng .”

Thật ra, giữa ta và nàng ấy không phải là hoàn toàn không có giao

Chỉ là… những chuyện của kiếp trước, chỉ có mình ta còn nhớ rõ mà thôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...