Lần Đầu Thầy Giáo [...] – Chương 6

13

Tiếng tôi ra lớn đến mức, chỉ một lát sau, Giả Du Sâm đã gõ cửa phòng tắm.

“Sao ?”

Tôi nghiến răng : “Không sao cả.”

Nhưng giọng phát ra, nghe thế nào cũng không giống “không sao cả.”

Bên ngoài im lặng một lúc lâu, tôi tự mình cố gắng bò dậy.

Cuối cùng cũng đứng lên , chưa kịp vui mừng thì lại giẫm trúng chai dầu gội.

Trời ơi, lại ngã.

Lần này còn thảm hơn lần trước, đầu gối tê cứng, tôi không cử nổi nữa.

“Cần tôi giúp không?”

“Cần, mà…”

Còn chưa kịp hết câu, ấy đã mở cửa bước vào.

Cánh cửa phòng tắm bị ấy đóng sầm lại, vang rền cả căn phòng.

Tiếng bước chân rầm rầm của ấy đi xa dần, y như cách ấy vừa bước vào.

Anh ấy vung tay áo, không để lại chút dấu vết gì, chỉ bỏ tôi lại một mình trong phòng tắm, lẻ loi tội nghiệp.

Thôi , đàn ông giờ không tôi tổn thương nữa rồi.

Tôi quyết định đi siêu thị và chọn một con cá đã đông lạnh suốt 10 năm, để trái tim tôi lạnh lẽo như con dao tôi cầm.

“Em không đứng dậy , đau quá…”

Hai chữ cuối cùng, giọng tôi nghe như đang khóc.

“Để tôi nghĩ cách.”

Tiếng bước chân của ấy vang lên, nhanh và nặng nề, rồi cửa phòng tắm lại mở ra.

Anh ấy cầm theo một chiếc khăn tắm lớn, lại che nửa khuôn mặt, trông chẳng khác nào “giấu đầu hở đuôi.”

Cảnh tượng trong phòng tắm giờ đây chẳng khác gì một bãi chiến trường: đồ dùng vệ sinh bị tôi đổ tung tóe khắp nơi.

Anh ấy cẩn thận bước vào, quấn khăn tắm lên người tôi, rồi bế tôi ra khỏi phòng tắm.

“Tay của thầy…”

Anh ấy thở dài, giọng mang chút bất lực, “Chỉ là ngón tay bị gãy, chứ cánh tay có đứt đâu.”

Phần băng bó trên tay ấy cọ vào lưng tôi, khiến tôi hơi khó chịu.

Tôi cựa quậy trong lòng ấy, cố tìm một tư thế thoải mái hơn.

Nhưng chưa tìm tư thế, thì chiếc khăn tắm đã tuột xuống một chút.

Tôi vội vàng che ngực, còn liếc trộm ấy. Nhưng Giả Du Sâm vẫn thẳng, gương mặt không hề có biểu cảm dư thừa.

Ừm, liệu tôi theo đuổi ấy rồi cuối cùng có thành thân gay không nhỉ?

Nhưng nhịp tim của ấy hình như rối loạn, rối đến không thể tả.

Anh ấy đặt tôi xuống sofa, hỏi: “Ngã chỗ nào rồi?”

Tôi đưa lòng bàn tay phải ra trước mặt ấy. Sắc mặt ấy lập tức sa sầm lại.

“Sao bị thế này?”

“Tay em bị cắt trúng chìa khóa.”

“Để tôi đưa em đi tiêm phòng uốn ván.”

“Mai đi không ạ? Giờ muộn quá rồi.” Lăn lộn mãi, giờ đã là 2 giờ sáng.

Cứu với! Mai tôi còn có tiết vi xử lý!

Anh ấy thở dài, “Không cẩn thận gì cả.”

Giọng ấy nghe rất nhẹ nhàng, không hề có ý trách móc, tôi lại thấy buồn kinh khủng.

Hôm nay tôi quá thảm.

Đúng là một ngày “sao Thủy nghịch hành” chính hiệu.

Nghĩ đến đây, nước mắt tôi bắt đầu rơi.

Khi Giả Du Sâm mang hộp thuốc đến, khuôn mặt tôi đã bị nước mắt nhòe nhoẹt.

Anh ấy đứng trước mặt tôi, trên gương mặt lúc nào cũng lạnh nhạt nay lộ vẻ bối rối, cả người như không biết phải gì.

Tôi vừa nức nở vừa chìa tay ra trước mặt ấy.

Anh ấy cầm một tuýp thuốc mỡ, quỳ xuống trước mặt tôi.

Đáng ghét thật, ấy chẳng biết cách dỗ dành người khác gì cả.

Anh ấy cầm ống thuốc mỡ, còn tôi thì vặn nắp.

Anh ấy cầm tăm bông, còn tôi thì giữ tuýp thuốc.

Sự phối hợp giữa chúng tôi ăn ý một cách chết tiệt.

Tôi bắt đầu mơ mộng lung tung.

Khi đầu tăm bông chạm vào lòng bàn tay tôi, tôi không chịu nữa.

Đau quá!

Tôi khóc rất to.

Nhưng ấy chẳng có ý định dừng lại, tay tôi bị cánh tay trái của ấy ép lên sofa ở một tư thế kỳ lạ, “Ráng chịu một chút, chịu một chút là xong ngay.”

Tôi vừa khóc vừa loạn, giơ tay đẩy ấy một cái, “Tất cả là tại sàn phòng tắm! Quá đáng lắm! Ngay cả sàn nhà cũng bắt nạt tôi! Còn thầy nữa, chính vì thầy mặc kệ em, nên em mới ngã lần thứ hai!”

Anh ấy giữ lấy tay tôi, bất lực : “Được rồi, rồi, là lỗi của tôi.”

Bàn tay của Giả Du Sâm rất lớn, bao trọn lấy tay tôi, ấm áp mà hơi thô ráp.

Tôi không loạn nữa, mạnh dạn duỗi chân đặt lên đùi ấy.

Đầu gối tôi bầm tím một mảng lớn.

“Đi không?”

Tôi lắc đầu, rồi lại gật đầu, “Đi , sẽ đau.”

Anh ấy không gạt chân tôi ra.

Tôi càng thêm táo bạo.

“Thầy Giả, mai chúng ta đi tiêm lúc nào? Sáng đi không ạ?”

Anh ấy nhanh chóng nhận ra ý đồ của tôi, nhướn mày, “Không muốn đi học?”

Tôi gật đầu, ánh mắt đầy vẻ đáng thương ấy.

Anh ấy từ chối tôi một cách vô .

Đồ đàn ông đáng ghét, vô vô nghĩa.

“Đi ngủ đi.” Anh ấy bế tôi vào phòng, rồi mang túi quần áo mới mua từ phòng tắm đến, “Thay đồ rồi hãy ngủ, quấn khăn tắm không thoải mái.”

Đúng nhỉ, tôi dùng khăn tắm của ấy, tính ra cũng coi như mặc đồ của ấy rồi chứ?

Trước khi ra ngoài, ấy quay đầu lại, thấp giọng : “Ngủ ngon nhé, Lăng Lăng.”

Khoảnh khắc đó, tôi không phân biệt ấy gọi tôi là “Lăng Lăng” hay “Lâm Lăng.” Hai từ ấy dường như ấy giữ lại trên đầu lưỡi, phát âm thật mơ hồ.

Đây là lần đầu tiên ấy gọi tên tôi, trước đây chỉ toàn gọi tôi là “lớp trưởng” hoặc chẳng gọi gì cả.

Tôi ôm chặt chăn, trong lòng có một góc đang náo loạn, “Ngủ ngon, thầy Giả.”

14

Hôm sau, tôi bị chuông báo thức đánh thức, cả người mệt mỏi đến mức muốn khóc.

Một ý nghĩ táo bạo bất ngờ nảy ra trong đầu tôi.

Giả Du Sâm lúc ngủ trông thế nào nhỉ?

Chỉ nghĩ đến đó thôi, tôi lập tức hết buồn ngủ, mắt cũng không còn cay, lặng lẽ bước ra khỏi phòng.

Sofa trống không.

Ơ, người đâu rồi?

Tôi quay người định thử, thì đập thẳng vào ngực ấy.

Lúc đó ấy đang uống nước, bị tôi va phải, nước ướt cả ngực ấy, còn bắn một ít lên đầu tôi.

Tôi lùi lại một bước.

Cứu với! Sáng sớm đã thấy cảnh tượng thế này!

Tôi… nuốt khan một cái.

Giả Du Sâm liếc tôi một cái, ánh mắt bình thản, tác thì hơi lúng túng. Anh ấy đặt cốc nước vào khuỷu tay trái, dùng tay phải vặn nắp chai lại.

Tôi cuối cùng cũng hiểu, vì sao trong giờ học ấy không bao giờ uống nước.

Anh ấy cầm mấy tờ giấy lau, mạnh tay lau đầu tôi.

Bề ngoài thì như đang lau nước, thực ra là nhân cơ hội trả đũa.

Hừ, đồ đàn ông nhỏ nhen.

Tôi cũng học theo ấy, rút vài tờ giấy định lau lên ngực .

Còn chưa kịp chạm vào, cổ tay tôi đã bị ấy giữ lại.

Anh hơi cúi đầu, ánh mắt bình thản, khóe môi lại thấp thoáng một nụ mờ nhạt.

Tôi cảm giác như đã thấu ý đồ của mình, tim bắt đầu đập loạn xạ.

Nhưng chỉ tôi sâu thẳm một cái, rồi thả tay tôi ra, nhẹ nhàng : “Trên bàn có bữa sáng, còn 40 phút nữa vào học, tranh thủ thời gian đi.”

Nói xong, quay người vào phòng ngủ thay đồ.

Kế hoạch “chạm ngực” thất bại. Buồn ghê.

Giả Du Sâm thay một chiếc áo sơ mi xanh nhạt, màu sắc khá giống với chiếc váy tôi đang mặc.

Chiếc váy này là ấy mua cho tôi tối qua, tôi cũng chẳng biết sao mà muộn thế rồi vẫn tìm một chiếc váy xinh như .

Nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng là, nếu tính rộng ra một chút, tôi và ấy đang mặc đồ đôi đúng không?

Tôi phải cố lắm mới kìm nụ đang sắp tràn ra trên môi.

15

Tôi và Giả Du Sâm một trước một sau đi vào lớp học.

Vừa ngồi xuống, chuông vào lớp đã reo.

Tiểu Tiêu kéo tay tôi, hạ giọng thì thầm: “Khai mau! Hôm qua cậu gì thế? Sao lại ở cùng thầy Giả? Cậu đi sát giờ đã đành, thầy Giả chưa bao giờ đến lớp muộn thế này!”

Đúng là, nếu không phải vì tôi chậm chạp, ấy đã ra khỏi nhà từ lâu rồi.

Tôi ấy trên bục giảng bằng ánh mắt chột dạ.

Anh đang chuẩn bị bài giảng với PPT, dường như cảm nhận ánh của tôi, ngẩng lên về phía này.

Tôi vội vàng rụt ánh mắt lại.

“Chẳng gì cả, thật mà. Chúng tớ chỉ cờ gặp nhau trên đường thôi.”

Tiểu Tiêu đầy nghi ngờ: “Thật chứ?”

“Tớ lừa cậu gì? Thầy Giả là kiểu người mà chúng ta dám đụng đến sao?”

Có dám hay không tôi không biết, tôi muốn thử.

Dù sao… ấy cũng chưa từ chối đúng không?

Chắc chắn ấy cũng có chút cảm với tôi, ít nhất là một chút xíu.

Tiểu Tiêu tiếp tục truy hỏi: “Thế hôm qua cậu đi đâu?”

“Hôm qua tớ đi chơi về muộn, ở nhờ nhà một người .”

Cô ấy nháy mắt ra hiệu, “Thật là à?”

Tôi véo eo ấy một cái, “Đương nhiên! Chú ấy còn có con rồi, không phải thì là gì?”

Không biết từ lúc nào, Giả Du Sâm đã đứng bên cạnh bàn tôi, gõ sách lên bàn, “Bắt đầu học.”

Chắc ấy không nghe thấy câu vừa rồi của tôi chứ?

Tôi gượng, lấy quyển “Cơ bản về Vi xử lý” từ cặp ra.

Cả tiết học, tôi chột dạ đến mức mắt cứ đi đâu đâu, không dám thẳng vào mắt ấy.

Mà cứ đi đâu, tôi lại thấy mí mắt mình muốn sụp xuống.

“Lớp trưởng, em trả lời câu này đi.”

Lại bị Giả Du Sâm bắt quả tang!

Tôi lập tức ngồi thẳng người, Tiểu Tiêu kéo tay áo tôi, thì thầm: “Trang 55, câu 3.”

Tôi nhanh chóng lật đến trang 55.

Câu này ấy từng bảo tôi rồi.

Nghe câu trả lời gần như hoàn hảo của tôi, ấy gật đầu, ra hiệu cho tôi ngồi xuống.

Không có lấy một lời khen? Đúng là đồ keo kiệt!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...