Chương 5: Đính hôn
Ngày đính hôn, Từ Vi Vũ ăn mặc đặc biệt... điển trai và lịch lãm. Vừa thấy tôi đã hỏi “trông thế nào?” Tôi trả lời, cũng . Lúc ăn cơm quay sang, hỏi “trông thế nào?” Tôi đáp, cũng đẹp. Một lần nữa khi rót rượu lại tiếp tục bài ca “trông thế nào?” Tôi mất kiên nhẫn, , đẹp trai lắm! Mọi người xung quanh quay sang , Từ Vi Vũ : “Không có gì đâu, vợ tôi khen tôi đẹp trai ấy mà.”
“...”
#29
Sau khi đính hôn, Từ Vi Vũ đòi đi du lịch, đăng kí lịch trình xong xuôi.
Vừa lên xe đã tựa vào vai tôi ngủ, tôi thấy rất khó hiểu, người ầm ĩ đòi đi du lịch bằng là mà người lên ''xe du lịch'' chưa bao lâu đã lăn quay ra ngủ cũng chính là .
Tôi đẩy đẩy đầu Vi Vũ : “Anh nghĩ cái gì thế?”
Anh ha hả: “Để hồi tưởng lại cảnh em ngồi xe trước ngồi xe sau năm xưa một tí, hôm ấy lượn kiểu gì cũng không gặp nhau, nên bây giờ thoả mãn chút đi.”
Tôi im lặng một lúc rồi : “Câu vừa rồi của có lỗi ngữ pháp đấy.”
Vi Vũ: “...”
#30
Hai ngày nay trời oi bức, Vi Vũ chỉ mặc quần dài, để trần đi đi lại lại trong phòng, thấy tôi liếc qua đôi lần, nhăn nhó tung ra một câu: “Đừng giở trò lưu manh đấy nhé.”
Nhưng khi không nữa, lại lượn là lượn lờ không yên trước mặt tôi.
Cuối cùng tôi đành đầu hàng: “Được rồi, muốn gì?[1]”
( [1] Câu này của Thanh Khê còn có thể hiểu là “Được rồi, muốn à?” )
Anh đỏ mặt trả lời: “Muốn.”
Tôi mất một khoảng thời gian tương đối dài để tiêu hoá xong câu trả lời của .
Khi đó mới thấu hiểu câu “Không sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh có văn hoá”.
#31
Tài khoản, mật khẩu MSN, QQ hay mailbox của tôi, Từ Vi Vũ đều biết hết từ A đến Z, tôi cũng thường để đăng nhập hộ. Về vấn đề này, thân tôi cảm thán: “Sự tin cậy và tự tin như thế chẳng còn tồn tại bao nhiêu trong xã hội này.” Rồi hỏi tiếp, “Mày đã vào tài khoản của người bao giờ chưa?”
Tôi đáp chưa. Sau đó, nó bắt đầu ra sức giật dây tôi đi tìm hiểu. Thấy mình say sưa, tôi cũng không nỡ nó phật ý đành thuận miệng ừ. Hôm ấy về nhà, khi mở máy tính tôi cũng tiện hỏi một câu: “Vi Vũ, có cần em đăng nhập MSN hộ không?”
Anh nghệt ra: “Không cần!”
Tôi thấy là lạ, nghĩ thầm, chẳng lẽ giấu diếm gì đó thật? Nhưng lúc ấy cũng chẳng mấy để tâm, sau này, có một hôm, tôi vào phòng sách thấy máy tính đang mở, không thấy tăm hơi Từ Vi Vũ đâu. Rất trùng hợp là tài khoản của đang online, tôi vô đọc cửa sổ hiển thị trên màn hình:
“Lão Từ, hôm nào có thời gian ra ngoài ăn cơm đi, nhớ mang theo Tiểu Cố của mày nữa!”
“Ông không có thời gian, Cố Thanh Khê lại càng không có thời gian.”
“Chúng mày đang tích cực sản xuất báo đáp nước nhà hay sao mà bận rộn thế? Anh em muốn thấy vợ là chính, lâu lắm rồi không gặp.”
“Mày thân thiết lắm à mà đòi gặp?”
“Đồng chí Từ, đừng ngang bướng, cẩn thận gặp vợ đồng chí tôi sẽ báo cáo hình thời cấp 3, ngày nào đồng chí cũng YY người ta trong phòng ngủ! Vi Vũ, ôi hình tượng cao quý của mày ha ha ha ha ha!”
“Ồ, ít nhất mày phải gặp ấy đã chứ.”
“... Vũ, đôi khi, mày thực sự rất độc ác.”
Tôi... đóng cửa sổ, phân loại trong MSN của : Bạn học, đồng nghiệp, nước Đức, người thân, người . Trong ''người '' chỉ có một tài khoản, là của tôi, Từ Vi Vũ ghi : My Love!
Tôi thầm nghĩ, thật đơn giản dễ hiểu.
Khi đang đứng lên, bỗng tôi bị người phía sau nhấn xuống, thật là lúc ấy tim tôi có đập nhanh hơn một tí ti. Ngẩng đầu thấy Từ Vi Vũ đang tôi, tủm tỉm, vui vẻ lan từ chân mày sang khoé mắt, : “Cuối cùng cũng đợi đến một ngày em kiểm tra tài khoản của , rất .”
“...”
#32
Cuối tuần tôi đến trường xử lý một số chuyện, Vi Vũ cũng đi theo. Anh không thích lái xe, trước giờ toàn dính lấy ghế phụ, hôm nay hiếm hoi buổi tự tài xế, tôi ngồi cạnh một cái đầy nghi ngờ, Vi Vũ vui vẻ : “Gia[2] hôm nay rất vui.”
([2] Gia: Cách gọi của quan lại, địa chủ thời xưa.)
Gần đây, câu cửa miệng của Vi Vũ là: Gia...
Trước kia tôi từng hỏi, “Anh học từ này ở đâu thế?”
Anh trả lời: “Cậu em trai 'sói hoang' của em tự xưng là tiểu gia, , đây phải là đại gia, ngẫm lại thấy đại gia nghe không đáng tin cho lắm, nên rút lại thành gia, tuyệt không? Rất phù hợp với hình tượng của phải không?”
Tôi người bên cạnh, trước mặt tôi tính cách của Từ Vi Vũ vẫn luôn giống như thời cấp ba. Tôi không nhịn sờ sờ gò má , hỏi: “Em sao thế?”
“Không có gì.” Chỉ là tự cảm thấy mình vô cùng may mắn, không có , hẳn là cuộc đời tôi sẽ rất nhạt nhẽo và buồn tẻ với học hành, tốt nghiệp, tìm một công việc ổn định, rồi đến độ tuổi nào đó cha mẹ sắp xếp đi xem mặt, và có thể sẽ kết hôn với một người vừa mắt dù cảm chẳng có bao nhiêu.
Tôi : “Vi Vũ, đẹp trai lắm.”
Anh mừng rỡ, “Bây giờ em mới phát hiện ra sao!”
Một người chưa bao giờ thiếu thốn sự tự tin.
Bạn thấy sao?