20
Lâm Du đi rồi.
Tôi mở miệng, định gì đó, rồi lại cảm thấy như thế này cũng tốt.
Có lẽ ta đã từ bỏ rồi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lại thấy ta thật kỳ lạ.
Tự nhiên xuất hiện, tự nhiên nổi giận, rồi lại tự nhiên bỏ đi… Sao lại có kiểu người kỳ quặc như chứ?
Vô lý!
Cơm ta nấu vẫn còn trên bàn, tôi tùy tiện ăn vài miếng, phần còn lại bỏ vào tủ lạnh.
Ăn xong, tôi ôm gối cuộn tròn trên sofa ngủ một lát.
Lúc tỉnh dậy, trời đã tối đen.
Tôi xách rác xuống dưới, định đi dạo một chút.
Vừa bước vài bước, tôi bỗng dừng chân.
Tôi thấy Lâm Du.
Anh ta ngồi ở góc cầu thang, chiếc áo phao bị bẩn, lại còn bị móc vào đinh rách một mảng lớn, lộ ra đống lông vũ bên trong.
Anh ta cúi đầu chỗ rách, đôi mày đẹp đẽ nhíu lại, trên mặt toàn là vẻ chán nản và thất vọng.
… Trước đây, tôi từng thấy một con chó hoang không nhà cửa, cũng có biểu cảm y hệt thế này.
Tôi định lảng đi, rồi lại thấy không cần thiết.
Bước đến trước mặt ta, tôi đá nhẹ vào chân ta:
“Không phải sẽ đi sao?
“Không về nhà, ngồi đây gì?”
“Đợi cậu.”
Anh ta trả lời ngắn gọn: “Tôi sai rồi, xin lỗi.”
Từ lúc ta tuyên bố sẽ không bao giờ đến tìm tôi nữa đến bây giờ, mới chưa đầy ba tiếng đồng hồ…
Đúng là cứng cỏi không quá ba giây.
Tôi ta bằng ánh mắt phức tạp: “Vậy nên?”
“Tôi sai rồi, tôi vẫn sẽ bám lấy cậu.”
Anh ta tôi, bổ sung thêm:
“Cậu đã đồng ý cho tôi một tháng, đây mới là ngày đầu tiên, cậu không thể đuổi tôi đi.”
Nói xong, ánh mắt ta thậm chí còn lộ ra chút uất ức.
“Lộ Lộ, tôi đói quá.”
21
“Trong tủ lạnh vẫn còn ít đồ ăn trưa…”
“Tôi không ăn đồ thừa.”
Anh ta lập tức cắt ngang lời tôi: “Chúng ta ra ngoài ăn đi, tôi mời, coi như bữa tối.”
Nói xong, ta còn cẩn thận dặn dò:
“Cậu cũng đừng ăn đồ thừa, không tốt cho sức khỏe đâu.”
Tôi: “…Anh quản tôi rộng quá rồi đấy.”
Lúc ăn, tôi thực ra không thấy đói lắm, phần lớn thời gian chỉ Lâm Du ăn, quan sát yết hầu của ta chuyển theo từng nhịp nuốt.
“Đừng tôi như thế.”
Lâm Du yếu ớt : “Lộ Lộ, tôi chịu không nổi, cảm giác lạ lắm.”
Tôi bĩu môi, dời ánh mắt đi.
Bàn bên cạnh là một gia đình ba người, một đứa trẻ nhỏ và cặp vợ chồng trẻ.
Đứa bé không muốn ăn cà rốt, giọng non nớt với mẹ:
“Mẹ ơi, con không thích món này, vị lạ quá.”
“Không thích thì đừng ăn.”
Người mẹ nhẹ nhàng gắp miếng cà rốt qua dĩa của bố đứa bé, rồi gắp cho con một miếng gà cay.
“Thử cái này xem, có thích không?”
…
“Hồi nhỏ, nếu tôi mà với bố mẹ là không thích ăn gì đó, họ chắc chắn sẽ bảo tôi kén chọn, rồi ép tôi ăn bằng .
“Tôi nhớ có một thời gian tôi không thích ăn rong biển, thế là mẹ tôi ngày nào cũng nấu rong biển, bánh rong biển, xào rong biển…
“Bà ấy , hoặc là nhịn đói, hoặc là phải ăn.
“Kết quả là tôi bị ép đến mức gầy đi năm, sáu cân, vừa khóc vừa ăn rong biển.
“Mẹ tôi còn cực kỳ tự hào, bảo rằng đã chữa cái tật kén ăn của tôi.”
Tôi , kể chuyện như thể chỉ là một chuyện vặt không đáng nhắc đến.
Quay đầu lại, phát hiện Lâm Du đã đặt đũa xuống, ánh mắt phức tạp tôi.
“Anh có biểu cảm gì thế?”
Tôi hỏi ta: “Thấy thương tôi à?”
Anh ta lắc đầu: “Muốn đi siêu thị không? Bên cạnh có siêu thị, tôi đi với cậu.”
22
Tôi thực sự không hiểu ta kéo tôi đến siêu thị gì, cũng lười tranh luận.
Anh ta đẩy xe đi phía trước, tôi lặng lẽ đi theo sau, ánh mắt lướt qua một bộ búp bê Barbie rồi nhanh chóng dời đi.
Lâm Du để ý thấy.
Xe hàng dừng lại, ta cúi người cầm bộ búp bê lên, hỏi tôi:
“Cậu muốn chơi cái này à?”
Tôi lắc đầu.
“Không muốn sao lại ?”
Anh ta đặt hộp đồ chơi màu hồng vào giỏ hàng.
Tôi lập tức ngăn lại, bất lực : “Tôi chỉ nhớ đến một số chuyện không vui thôi.”
“Chuyện không vui gì?”
“…Anh nhất định phải ép tôi ra sao?”
Lâm Du đứng yên tại chỗ, đơn giản ra lệnh: “Nói đi.”
Tôi đá ta một cái.
Nhìn bộ búp bê Barbie trong giỏ hàng, cuối cùng vẫn khó chịu :
“Hồi nhỏ có lần mẹ tôi hứa rằng nếu tôi thi vào top ba, bà sẽ mua quà cho tôi.
“Tôi đã cố gắng rất lâu mới đạt , chọn bộ này, mà mẹ tôi lại đứng giữa siêu thị mắng tôi suốt một trận.
“Bà ấy mắng tôi ngay trước mặt tất cả nhân viên bán hàng, bảo tôi không biết thương bố mẹ, chỉ biết tiêu tiền hoang phí…
“Kể từ đó, mỗi lần thấy món đồ này, tôi lại nhớ đến cảnh mẹ tôi mắng tôi hôm đó.”
Còn cả cảnh tôi vừa khóc vừa bối rối đứng một mình trong siêu thị, bị mẹ bỏ lại.
Loa phát thanh gọi tôi rất lâu, không ai đến tìm.
Mãi đến khi siêu thị sắp đóng cửa, mẹ tôi mới xuất hiện, mặt lạnh tanh kéo tôi đi.
Trên đường về, bà ấy bảo tôi:
“Nếu sau này còn tiêu tiền bừa bãi chọc tức mẹ, mẹ sẽ bỏ rơi mày luôn.”
Tôi day day thái dương, cố gắng xua đi ký ức đó khỏi đầu.
Chọc chọc vào vai Lâm Du:
“Đặt cái hộp này về chỗ cũ đi.”
Anh ta tôi thật sâu, rồi gọi một nhân viên bán hàng lại.
Chỉ tay vào cả dãy kệ búp bê Barbie màu hồng:
“Tôi muốn mua hết những hộp này.
“Có thể giao tận nhà không?”
“Được ạ, ạ!”
Nhân viên bán hàng phấn khích gật đầu lia lịa.
Bán hết cả một kệ hàng, chắc chắn ấy sẽ một khoản hoa hồng kha khá.
Cô ấy vui vẻ ra mặt.
Lâm Du còn tiện tay lấy bốn hộp nữa, bỏ vào giỏ hàng.
“Anh đang cái quái gì ?!”
Tôi trừng mắt ta.
“Mua đồ, cậu không thấy à?”
“Anh… !”
Tôi không biết phải gì.
Những nhân viên bán hàng khác nghe tin cũng kéo đến, ta như một kẻ điên.
Anh ta chỉ , giọng lớn hơn một chút, hỏi tôi:
“Còn thích gì nữa không?
“Tôi tiếp tục mua cả kệ luôn nhé?”
Khoảnh khắc đó, mọi ánh mắt đổ dồn vào tôi, tôi như thể tôi là thần tài giáng thế.
Tôi không nhịn nữa, véo mạnh vào cánh tay ta, bực tức :
“Rốt cuộc đang cái trò gì hả?!”
“Đỡ hơn chút nào chưa?”
Anh ta đột nhiên hỏi:
“Sau này khi thấy những thứ này, cậu sẽ không chỉ nhớ đến mẹ cậu nữa.
“Mà còn nhớ đến tôi—một kẻ ngốc đã mua cả một kệ hàng này vì cậu, đúng không?
“Quá khứ không thể thay đổi, có thể viết đè lên.
“Cho dù phần lớn ký ức vẫn là về mẹ cậu, chỉ cần có một chút liên quan đến tôi, thì nỗi đau đó cũng sẽ bớt đi phần nào, đúng không?”
Những lời trách móc vốn định nghẹn lại trong cổ họng.
Hóa ra… đây là mục đích của ta sao?
“Rốt cuộc tại sao lại những điều này?”
Tôi bứt tay, mơ hồ hỏi.
Lâm Du không trả lời.
Anh ta giơ tay lên, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào chóp mũi tôi:
“Nếu cậu không đi ngay, mấy nhân viên bán hàng sẽ chằm chằm đến mức khoan thủng người cậu luôn đấy.”
Sự mơ hồ trong đầu tôi lập tức bị đá văng.
“Không phải tại sao?!”
“Đúng !”
Anh ta , ánh mắt dịu dàng đến mức khiến người ta run rẩy.
“Tất cả là vì tôi, nên thích gì thì cứ chọn đi, hôm nay tôi thanh toán hết.”
23
Người ta theo đuổi con thì vung tiền dọn sạch cửa hàng đồ hiệu.
Lâm Du thì hay rồi, dẫn tôi đi dọn sạch siêu thị.
Băng cassette, sách thiếu nhi, đồng hồ điện thoại, khoai tây chiên…
Đến lần thứ sáu ta chỉ vào một dãy hàng rồi : “Đóng gói hết cho tôi”, cuối cùng tôi không chịu nổi nữa.
“Đừng mua nữa!”
Tôi túm lấy tay áo ta: “Anh ơi, em xin đấy, mua nữa thì nhà em thật sự không còn chỗ chứa đâu.”
“Không gọi Tam ca nữa à?”
…Đúng là người này rất thù dai.
“Tôi sai rồi.”
Tôi lập tức nhận lỗi: “Chúng ta đi thôi, Lâm Du.”
Không đi ngay, tôi sợ ánh mắt của đám nhân viên bán hàng sẽ bắn thủng tôi mất.
Anh ta , hỏi: “Tiếp theo muốn đi đâu?”
“Tôi muốn về nhà ngủ.”
Anh ta chọc vào trán tôi:
“Buổi tối đu quay đẹp lắm, muốn đi không?”
“Tôi…”
“Nếu không đi, chúng ta sẽ tiếp tục mua sắm. Dù sao tôi cũng có tiền.”
24
Tôi tức giận vẫn bị ta lôi đến dưới chân vòng đu quay.
Anh ta mua cho tôi một hộp bắp rang bơ, rồi nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của tôi, như một người thực sự, lẩm bẩm:
“Lần sau nhớ đeo găng tay nhé.”
Lên đu quay, ta hỏi tôi:
“Trước đây cậu đã từng đi đu quay chưa?”
“Từng rồi.”
Tôi : “Đi với người cũ. Còn chọn hẳn vòng đu quay quay đúng 1314 giây, xong vừa xuống thì chia tay.”
“Ai đề nghị?”
“Hắn.”
“Lý do?”
“Hắn bảo tôi không hắn đủ nhiều.”
Tôi nhún vai:
“Đàn ông các đúng là phiền phức.
“Rõ ràng tôi đã cố gắng hết sức, buổi sáng mua đồ ăn sáng cho hắn, đi học cũng đi cùng…
“Thế mà hắn vẫn cảm thấy tôi không hắn đủ nhiều.”
Lâm Du bật , không rõ cảm .
Anh ta ra ngoài cửa sổ.
Bạn thấy sao?