Làm Sao So Được [...] – Chương 3

13

Lâm Du một viện sĩ tiến cử đến thực tập, để chăm sóc ta chu đáo, sếp tôi quyết định cho tôi nghỉ phép một tháng.

Tôi nghĩ một chút, cũng không từ chối.

Vừa hay có thời gian dọn dẹp lại nhà cửa.

Lúc tôi đang đội mũ, bò dưới sàn lau nhà, Lâm Du bước vào.

Thấy tôi lấm lem bẩn thỉu, ta nhíu mày, bước đến kéo tôi dậy:

“Đừng nữa, tôi gọi người giúp việc cho cậu.”

Tôi nhân cơ hội đòi hỏi luôn:

“Tôi còn muốn một con robot hút bụi nữa.”

“Được.”

“Tôi đói rồi, đi mua cháo cho tôi đi, phải là tiệm ở phía Tây thành phố, mới nấu xong, còn nóng hổi.”

“Được.”

“Tôi muốn ăn bánh đậu xanh, đi xếp hàng mua cho tôi đi.”

“Được.”

Tôi: … Không lẽ không có giới hạn nào sao?

“Có phải tôi cũng đồng ý không?”

“Đúng.”

Anh ta nắm lấy tay tôi, cẩn thận dùng khăn giấy ướt lau từng chút một.

“Chỉ cần cậu vui, tôi cái gì cũng đồng ý.”

Người này đúng là điên thật rồi.

Tôi chớp mắt, nở nụ gian xảo, ta:

“Vậy tôi muốn bao nuôi hai cậu sinh viên nam, Tam ca có thể giúp tôi trả tiền không?”

Anh ta siết chặt tay tôi trong một giây.

Rồi sau đó lại buông ra, ánh mắt đầy xót xa vết đỏ hằn trên tay tôi, cúi xuống thổi nhẹ.

Giọng khẽ khàng:

“Nếu thật sự có thể khiến cậu vui vẻ, tôi có thể.”

Tôi: “…”

Người này, thật sự hết thuốc chữa rồi.

14

Tôi không muốn ăn đồ đặt ngoài, nên bảo Lâm Du vào bếp nấu cơm.

Khoanh tay dựa vào khung cửa, ta bận rộn thái rau, rửa chảo, tôi đột nhiên :

“Toilet bị nghẹt rồi.

“Tam ca, có thể thông giúp tôi không?”

Anh ta “ừ” một tiếng, tháo găng tay, đi vào nhà vệ sinh.

Chờ đến khi ta rửa tay sạch sẽ quay lại, tôi ta với ánh mắt đầy suy tư.

“Nếu mẹ tôi mà biết tôi bắt những việc này, chắc bà ấy sẽ lột da tôi mất.”

Dù sao, trong mắt bà ấy, Lâm Du chính là thần thánh.

Còn tôi thì dám sai thần thánh đi rửa bát, thông cống, đúng là bất kính.

“Họ không quan trọng.”

Lâm Du chỉ thản nhiên một câu:

“Lộ Lộ, đừng vì họ mà không vui.”

Đây là lần thứ ba ta câu này.

Lúc này tôi mới nhận ra—

“Anh hình như rất sợ tôi không vui, tại sao?”

Động tác của ta khựng lại, quay đầu tôi, không trả lời.

15

Lúc ta gọi tôi ăn cơm, tôi đang ngồi trên sofa xem phim.

Đến đoạn cao trào, nam nữ chính quấn lấy nhau, thì bị Lâm Du tắt ngang.

“Đi ăn cơm.”

“Tôi không đi.”

Tôi bĩu môi: “Tôi không thèm ăn cái cơm do vừa thông bồn cầu xong nấu đâu.”

Vô lý.

Bướng bỉnh.

Tôi nghĩ ta sẽ giận, ta không hề.

Chỉ xuống lòng bàn tay một cách lúng túng, rồi :

“Để tôi đi tắm rồi nấu lại cho cậu, chờ tôi một chút nhé?”

Tôi nheo mắt lại.

Lại thấy kỳ lạ.

Cảm giác bất thường đó lại xuất hiện… Anh ta đang dỗ dành tôi, giống như dỗ một đứa trẻ ngang bướng, chiều chuộng vô điều kiện, chỉ mong tôi vui.

Tại sao ta phải ?

Tôi suy nghĩ, rồi vô thức cầm con dao trên bàn, định gọt vỏ quả táo.

Vừa mới nắm chặt cán dao, đã nghe thấy tiếng quát lớn:

“Cậu đang !”

Tôi giật mình, tay run lên, lưỡi dao cứa vào ngón tay, máu túa ra ngay lập tức.

Lâm Du lao đến, giật con dao trong tay tôi, ném ra xa.

Trán ta ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch như người chết.

Anh ta nắm lấy bàn tay bị thương của tôi, run rẩy dùng khăn giấy lau sạch máu…

“Anh nghĩ tôi cầm dao là để tự tử sao?”

Nhìn dáng vẻ của ta, tôi thử đoán:

“Lâm Du, sợ tôi chết à?”

Anh ta sợ tôi không vui.

Anh ta sợ tôi cầm dao.

Là sợ tôi tìm đến cái chết sao?

16

“Tại sao lại nghĩ tôi sẽ tự tử?”

Tôi thắc mắc hỏi ta.

Đúng là tâm lý tôi có chút vấn đề, cũng chưa đến mức muốn chết, tôi vẫn đang cố gắng sống tốt từng ngày.

Lâm Du tôi thật sâu, chậm rãi :

“Bố mẹ cậu với tôi.

“Họ bảo tinh thần cậu không ổn định, dặn tôi ý đến cậu.”

Tôi sững lại một lúc, rồi bật :

“Họ còn với chuyện đó à? Thật hiếm có đấy.”

Lúc học đại học, giảng viên phụ trách từng nhắc nhở họ để ý đến trạng tâm lý của tôi.

Khi đó mẹ tôi đang ngồi trên bàn đánh bài, thờ ơ qua điện thoại:

“Nó chỉ màu thôi, đừng quan tâm, cứ đánh cho một trận là hết.

“Ăn ngon mặc đẹp còn đòi trầm cảm? Đúng là vớ vẩn! Nhìn Lâm Du xem, có thấy nó lắm chuyện không?”

Khi đó, tôi đang ngồi ngay đối diện giảng viên.

Nghe thấy giọng mẹ phát ra từ điện thoại, tôi chỉ mỉm với thầy, nhẹ nhàng:

“Không sao đâu thầy, em quen rồi.”

Quen với việc không trông mong gì ở họ nữa.

Giờ nhớ lại chuyện này, thấy thật nực .

“Tôi không sao đâu.”

Tôi vỗ nhẹ vai Lâm Du.

“Tôi không nghĩ mình sẽ tự tử đâu, đừng lo.”

“Chết” là cách phản kháng vô dụng nhất.

Người sai là họ, kẻ chết lại là tôi.

Thật vô lý biết bao…

Nếu một ngày nào đó, tôi thực sự đau khổ đến mức muốn tìm cái chết, tôi nhất định sẽ kéo tất cả những kẻ đã dồn ép tôi xuống địa ngục cùng.

“Nhưng dù sao cũng cảm ơn .”

Tôi khẽ :

“Lâm Du, tôi thực sự không ngờ rằng, từ nhỏ đến lớn, người đầu tiên nghiêm túc quan tâm đến trạng tâm lý của tôi… lại là .”

17

“Vậy là cậu không ghét tôi nữa?”

“Gì cơ?”

“Nếu đã cảm ơn, có nghĩa là không còn ghét tôi nữa, đúng không?”

“…Chuyện đó không giống nhau.”

Lâm Du , có vẻ không quá bận tâm.

Tôi ho nhẹ, cố chuyển chủ đề:

“Vậy nên vừa rồi cứ chiều theo tôi, tôi gì cũng không phản bác, là vì sợ ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần của tôi sao?”

“Không phải.”

Anh ta lắc đầu:

“Tôi muốn để cậu xả giận.”

Sau khi băng bó xong, ta ngước mắt tôi:

“Để cậu giẫm đạp tôi dưới chân, hành hạ tôi, có thể khiến cậu dễ chịu hơn một chút, đúng không?

“Cậu trong mắt bố mẹ cậu, tôi là thần.

“Vậy bây giờ cậu giẫm lên tôi, coi như đã phủ nhận bọn họ rồi. Cảm giác đó có thấy sảng khoái không?”

18

Thì ra ta không điên, cũng không ngu.

Anh ta biết tôi cố ý khó ta, chỉ vì muốn tìm chút khoái cảm trong việc bỏ “thần tượng” mà bố mẹ tôi từng ca tụng.

, ta cam tâm nguyện để tôi sai bảo, để tôi hành hạ, chỉ để đổi lấy một chút bình yên trong lòng tôi.

“Thực ra, có một cách trả đũa bọn họ còn hay hơn.”

Lâm Du :

“Cậu đưa tôi về nhà đi, ngay trước mặt họ mà sai khiến tôi, giẫm đạp tôi, đàn áp tôi.

“Đối xử với tôi y hệt cách bố mẹ cậu đã đối xử với cậu.

“Huấn luyện tôi như một con chó, hủy toàn bộ những lời dạy của họ, thế nào?”

Tôi sững sờ, không nên lời.

“…Anh thực sự không có xu hướng thích bị ngược đãi à?”

“Nhưng cách này hiệu quả, đúng không?”

Anh ta tôi, ánh mắt bình thản:

“Như , sau này nếu họ có mắng cậu nữa, cậu có thể phản bác lại rằng: ‘Ngay cả Lâm Du còn phải nghe lời tôi, các người thì là cái gì?’

“Nghe có thấy sướng không?”

Tôi: “…Nhưng mà… Không phải, ý tôi là…”

Tôi lắc đầu liên tục:

“Anh không cần phải vì tôi mà đến mức này đâu, thế này không công bằng với .”

“Không công bằng?”

Lâm Du khẽ:

“Ở chỗ cậu, tôi có tư cách để đến hai chữ ‘công bằng’ sao?

“Hồi nhỏ, tôi hỏi tại sao cậu ghét tôi, cậu không trả lời.

“Lớn lên, tôi gọi điện, nhắn tin, cậu chặn tôi.

“Tôi viết thư, cậu chưa từng hồi âm một lần…

“Cậu chưa bao giờ cho tôi cơ hội.

“Đến khi mọi chuyện đi đến mức không thể cứu vãn, cậu chỉ ném cho tôi một câu ‘tôi ghét ’, rồi bảo tôi biến đi.

“Từ đầu đến cuối, rõ ràng tôi chẳng sai điều gì…

“Giang Lộ, cậu cảm thấy như là công bằng với tôi sao?”

Lâm Du có chút tức giận.

Rõ ràng giọng điệu không hề thay đổi, tôi lại cảm nhận sự giận dữ trong ta.

Gương mặt từ lúc tái ngộ đến nay luôn điềm tĩnh, lần đầu tiên hiện lên sự sắc lạnh.

Tôi mím môi, nhỏ giọng :

“Tôi cũng đâu có nghĩa vụ phải cho cơ hội.

“Chúng ta không phải sinh ra đã gắn chặt với nhau, không có tôi vẫn sống rất tốt.

“Ngược lại, bây giờ cứ như thể chắc chắn sẽ có tôi , thật sự rất kỳ quặc…”

“Kỳ quặc?”

Anh ta bật khẽ, trên mặt không hề có nét :

“Tôi đã rồi, tôi thích cậu, tôi muốn giúp cậu.

“Tôi không muốn cậu đẩy tôi ra chỉ vì những kẻ thần kinh đó, tôi hy vọng cậu có thể chấp nhận tôi.

“Nhưng hình như cậu chẳng nghe vào tai câu nào cả.

“Cậu không tin tôi, dù tôi gì, với cậu cũng chỉ là lời vô nghĩa, đúng không?”

“Anh không thể trách tôi vì chuyện này.”

Tôi cau mày:

“Tôi đã rất rõ từ lâu rồi, tôi không thích , không muốn quan tâm đến , tôi ghét .

“Là cứ bám lấy tôi không buông, bây giờ lại quay ra trách tôi không đáp lại? Thế có phải quá vô lý không?”

“Giang Lộ!”

Rầm!

Lâm Du đập mạnh chiếc cốc trà xuống bàn.

Thuỷ tinh vỡ vụn, mảnh vỡ văng tung tóe.

Đôi mắt đen sâu thẳm của ta chằm chằm vào tôi, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.

“Vậy là, đến tận bây giờ, cậu vẫn không hề quan tâm đến tôi một chút nào, dù chỉ một chút thôi, đúng không?”

Tôi vô thức nín thở, không gì.

Lâm Du gật đầu:

“Được, tôi hiểu rồi.

“Là tôi ngu, là tôi tự ảo tưởng.”

Anh ta đứng dậy, cúi người nhặt từng mảnh vỡ, chậm rãi gom hết vào thùng rác.

Mặc cho lòng bàn tay bị cứa đến rướm máu, vẫn như chẳng hề có cảm giác, mặt không chút biểu cảm.

“Anh…”

“Tôi đi đây.”

Anh ta :

“Từ giờ, tôi sẽ không đến nữa.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...