Còn buồn là vì, tôi sắp phải mất đi một người tốt rồi.
Tiểu Hạ híp cả mắt: “Đợi tớ trở về rồi sẽ cùng cậu đi xem thử ngôi nhà cậu đang ở nhé!”
“Ok luôn.” Trong lòng tôi vẫn còn rất nhiều thắc mắc, “À, tớ từng nghe , khi lãnh giấy kết hôn tại âm gian, đều tại nơi mà mình mất, trực thuộc bởi một trong 19 điện Diêm Vương quản lý, cuối cùng mới tới lượt Diêm Vương đích thân đóng dấu, có đúng không?”
Tiểu Hạ gật đầu: “Hình như là thế, đợi nào tớ về tớ kể cho nghe nhé.”
Tôi hớn hở gật đầu: “Tớ còn chưa từng gặp qua Diêm Vương ở khu mình nữa. Không biết bộ dạng của ngài ấy như nào nhỉ? Còn nữa, nghe sông Vong Xuyên dưới âm gian, bên bờ sông có một loài hoa Bỉ Ngạn đẹp vô cùng, không biết nó có hình dạng gì nhỉ?”
Tiểu Hạ : “Thế đợi tớ ngắm kỹ rồi về kể cho cậu nghe há.”
“Hai trốn trong này cái gì hả?” Giám đốc Trần thấy chúng tôi liền quát lớn, “Còn không lo đi việc đi!”
18.
Sau khi xuống ca, tôi chào tạm biệt Tiểu Hạ, rồi đi thẳng về khu rừng nhỏ, lôi đống hành lý của tôi ra.
Vừa về đến nhà, tôi liền ngửi thấy mùi thịt bò hầm thơm phức tỏa ra, khiến cho bao tử của tôi đánh trống dựng cờ luôn rồi.
Nhìn thấy đồ ăn ngon trước mặt, sao mà tôi còn có thể đứng yên chứ?
Tôi vứt đống hành lý tại phòng khách, bay thẳng vào trong nhà bếp.
“Ui, mì thịt bò này!”
Mì thịt bò mà ta , nước súp đặc, thịt bò mềm, còn bỏ thêm cà chua nữa.
“Mì thịt bò cà chua, mùi vị chua ngọt, mình thích lắm luôn á!” Tôi nhịn không nuốt nước miếng ừng ực, rồi ngẩng đầu lên , “Anh nấu cả nồi lớn thế, chắc mình ăn không hết đâu hè, có đúng không?”
Đương nhiên ta không trả lời tôi rồi.
Sau khi nấu xong, lấy một cái tô lớn, múc đầy nguyên một tô.
Trong nồi chỉ còn lại gần một nửa.
Tôi ngồi cạnh , ăn từng đũa mì, đưa từng miếng thịt bò vào miệng.
Còn tôi thì ở kế bên thèm chảy hết cả dãi.
Cơ thể tôi bắt đầu cúi thấp xuống, xích lại gần mặt , chỉ còn một chút xíu nữa thôi là tôi sắp hôn trúng luôn rồi…
Tôi thấy gần ngay trước mắt, khuôn mặt điển trai đó, cùng với tô mì thịt bò thơm phức, liền nuốt mạnh một ngụm nước bọt: “Anh ơi, em cũng muốn ăn.”
19.
Cũng chẳng biết vì sao, tôi cảm thấy đôi đũa chợt khựng lại trong tích tắc.
Sau đó đôi mắt liền ngưng đọng một chút, lại thấy mặt không đổi sắc ăn tiếp tô mì.
Giời, nhất định là do tôi mờ mắt vì món ăn ngon trước mặt.
“Nếu như có thể đi ra ngoài một chút thì hay biết mấy, thì tôi có thể ăn một ít thịt trong nồi rồi!”
Đại khái chắc là do nội tâm tôi khấn cầu, khiến cho trời đất cảm .
Điện thoại của bỗng vang lên!
Trên màn hình hiển thị chỉ vỏn vẹn một chữ [Đen].
Đen?
Anh Đen?
Chị Đen?
Em Đen?
Ông Đen? Bà Đen?
Anh ta đưa mắt một cái rồi buông đũa xuống, cầm điện thoại và đứng lên vừa nghe vừa đi lên lầu.
Tôi thấy thế liền xông thẳng vào nhà bếp rửa một đôi đũa và một cái tô, múc hết nửa nồi còn lại vào đó.
“Xì xụp…” Tôi hút vội sợi mì, há to miệng nhét miếng thịt vào nhai nhồm nhoàm!
Ôi trời đất ơi, thơm quá đi thôi!
“Ngon quá ngon quá! Thật sự ngon không chê vào đâu luôn í!!!”
20.
Nếu như nửa đêm, trong phòng bếp nhà truyền đến tiếng sột soạt kỳ lạ, thì có thể không phải là cậu tý ra quậy đâu, là quỷ đang tìm đồ ăn đó.
Đương nhiên, quỷ bên ngoài đến thì rất hiếm.
Bởi vì trong nhà bếp có ông táo trấn giữ.
Còn ở trong các hàng quán, tiệm ăn đều sẽ thờ ông thần tài.
Đây chính là lý do tại sao hồn dã quỷ như chúng tôi, dù cho công tại dương gian, vẫn phải tốn tiền đến âm giới mua thực phẩm.
Đồ ăn của nhà người ta, hồn dã quỷ như chúng tôi không ăn .
“Đương nhiên là không bao gồm ngôi nhà thân thương này rồi! Hehe…” Tôi vui vẻ húp xì xụp tô mì nóng hổi.
“Ợ…” Tôi mãn nguyện ợ hơi một tiếng.
Đem chén đũa rửa sạch sẽ rồi đặt vào chỗ cũ.
Bên phía cầu thang truyền đến tiếng bước chân.
Anh ta đã quay về chỗ ngồi.
Tôi ngồi đối diện cách xa ta một chút, một tay chống cằm, sau khi thưởng thức hết tô mì thơm ngon của thì tôi bắt đầu say sưa ngắm khuôn mặt điển trai đó.
“Chậc chậc, mình đúng thật là… càng lúc càng ưng ý căn nhà này rồi, tui thề, cả đời tui cũng phải sống ở đây… cho đến khi nào đầu thai mới thôi!”
“Anh đẹp trai, cảm ơn nha, cho em ở nhờ một lúc nhen.” Tôi đá lông nheo.
Bạn thấy sao?