Tôi hít lấy hít để mùi thơm trên bàn ăn, bụng đói cồn cào.
Bởi hiếu kỳ, cho nên tôi đã đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng ấn vào tấm thủy tinh phía trên của chiếc bàn, quả nhiên, nó tách ra nè.
Vì nó chỉ bị lay một tí xíu, cho nên không kinh đến ta.
Sau khi ăn xong, lấy một cái lồng chụp trong suốt, đậy đống đồ ăn còn dư lại.
Tôi đống đồ ăn thơm phức trong đó, tôi cũng muốn ăn quá đi…
Nhưng mà tôi không dám, tôi sợ sẽ cho hoảng sợ.
Rồi đi lên lầu, một hồi lâu sau mới quay trở xuống.
Đồ vest giày da, đầu tóc chải chuốt gọn gàng, trông đẹp trai thật.
Đây chính là bộ dạng của một người đàn ông tinh , ngọc thụ lâm phong, tuấn nho nhã đó sao?
“Anh phải đi rồi hửm?” Tôi theo sau đến sảnh, mang đôi giày da vào, rồi cầm chìa khóa xe đặt trên kệ giày.
Anh mở cửa trước đi ra ngoài, tôi vội vàng vẫy tay với và : “Bái bai , em đợi về đó nha!~”
Cho dù không thấy tôi thì tôi cũng phải biểu đạt tâm ý của mình một chút chứ nhỉ?!
“Mình đúng là một quỷ nhiệt mà!”
15.
Một đứa háu ăn như tôi vẫn không thể nhịn mà lén lút ăn vụng cơm canh của .
Nói gì thì chứ tài nghệ của giỏi thật, vượt ngoài tầm dự đoán của tôi luôn đó!
Ăn xong cơm, tôi mở tivi ra xem để thời gian.
Nhưng mà tôi không dám chuyển đài.
Lỡ như tôi chuyển đài, lại không nhớ nút chuyển về, đến khi mở ra phát hiện dị thường thì biết sao đây?
Cũng may, bộ [Thần Điêu Đại Hiệp] vẫn còn đang chiếu từ tập này qua tập khác.
Tôi bị của Tiểu Long Nữ và Dương Quá nhét cho một họng cơm chó.
Bất giác trời đã sập tối.
Trên tivi bắt đầu phát sóng quảng cáo bán thuốc gia truyền, tôi chả thích xem những thứ này tí nào cả.
Thế là tôi tắt tivi, đứng dậy vươn vai một cái.
Nơi này không có gia tiên, thần giữ cửa, mà còn có cơm lành canh ngọt, giường lớn đẹp trai, tivi to chà bá nữa.
“Sao mình căn nhà này dữ trời!”
16.
8 giờ tối, đến khi tôi chuẩn bị đi , ta vẫn chưa quay về.
Chả trách trời rạng sáng mới chịu đi ngủ, ra là chiều mới đi cơ.
“Thời gian nghỉ ngơi việc như thế là hỏng rồi, ta đang liều mạng để bán mình cho tư bản đây mà!”
Làm người đã khó, quỷ… còn khó hơn!
Tuy tôi công tại dương gian, cũng là việc tại âm giới.
Và tôi là một nhân viên quèn trong ngân hàng Thiên Địa.
Người nhà của muôn quỷ tại dương gian, các loại giấy tiền vàng mã khi họ đốt xuống dưới, đều phải gửi tạm vào ngân hàng Thiên Địa tại dương gian, sau đó mới phân biệt và sắp xếp chuyển phát đến từng cái tên.
Vì thế, bọn họ có thể trực tiếp đến ngân hàng Thiên Địa tại âm giới nhận đồ của mình.
Còn có những thứ như quần áo, biệt thự, nhà, xe vân vân… đều do bên chuyển phát nhanh quản lý.
Chính là công ty dịch vụ chuyển phát nhanh [Âm Thông Thông], phụ trách đem những vật phẩm từ dương gian vận chuyển xuống âm phủ, để muôn quỷ có thể nhận đồ vật từ gia đình gửi đến.
Tất cả đều có đầy đủ thông tin như họ tên, danh tính và địa chỉ.
So với dương gian mà thì cũng không khác biệt là bao, không dễ bị nhầm lẫn.
Nhưng mà, đa số quỷ việc tại dương gian đều là loại hồn dã quỷ như tôi đây, không có địa vị, đãi ngộ lại thấp, tiền lương cũng ít nữa.
May thay công việc của tôi và Tiểu Hạ không phải quá bận rộn, cũng không phải loại công việc nặng nhọc gì.
Giống như lúc này đây, chúng tôi đang trốn trong một góc để tám chuyện không ngớt.
“Thật á? Không có thần giữ cửa? Cũng không có gia tiên sao? Cậu còn có thể ăn cơm nhà người ta luôn hả?” Tiểu Hạ đối với hộ gia đình tốt này vẫn còn nghi hoặc lắm, “Cậu chắc chắn đối phương là con người chớ?”
“Đương nhiên rồi.” Tôi tiếp: “Anh ta biết nấu cơm, ăn cơm, đi . Nhà của ta vẫn còn đó luôn mà, ban ngày cũng không bị gì luôn đó.”
Tiểu Hạ ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Vậy thì tốt quá rồi, sau này cậu không sợ sẽ không chốn dung thân nữa.”
“Đúng rồi đó, với lại đồ ta nấu ngon lắm luôn đó nha.” Tôi một mặt hớn hở tiếp: “Hay là đi, tối nay tan , tớ dẫn cậu đến nhà ta ăn chực hé?”
17.
“Đêm nay chắc không rồi.” Tiểu Hạ trả lời, “Hai hôm trước tớ có kể với cậu là tớ đã đến âm giới một chuyến cùng trai tớ đó, nhớ không?”
“Cậu thân phận của trai cậu đã tra ra rồi còn gì.” Tôi nhớ chuyện này chứ, rồi tôi gật đầu tiếp: “Thế cậu bận xong chuyện trước đi nà.”
Vẻ mặt của Tiểu Hạ vừa mắc cỡ vừa vui mừng : “Lần này tớ sẽ theo trai tớ về ra mắt ông bà nội của ấy, nếu như ông bà không có ý kiến gì, thì tớ và trai tớ sẽ trực tiếp lãnh chứng nhận kết hôn tại âm gian luôn.”
“Ôi thế thì tốt quá rồi! Cậu mà kết hôn thì cuối năm có thể chuyển về âm phủ việc còn gì!” Tôi nghe thế, vừa vui lại vừa buồn.
Vui là vì Tiểu Hạ có thể quay về sinh hoạt tại âm gian.
Bạn thấy sao?