Tôi đã hồi phục danh tính, trở lại địa phủ.
Gia đình tôi đốt cho tôi cả một khối tài sản khổng lồ, cùng với biệt thự xe sang.
Và thế là tôi từ một con quỷ công nghèo khổ, bỗng chốc liền trở thành một phú bà nhỏ dưới địa phủ.
Tôi đã xếp số để đầu thai, chính là vào ngày 1/7 năm sau.
Vẫn còn thời gian cả năm để ăn chơi.
Quỷ có thân phận tại địa phủ, ngoại trừ tết Trung Thu thì sẽ không tùy ý trở về dương gian.
Cô quỷ Tiểu Hạ của tôi, phải chờ đến khi chứng nhận kết hôn chuyển giao về địa phủ, cho nên, phải đợi đến cuối năm cậu ấy mới hoàn thành thủ tục chuyển giao.
Cậu ấy không có cách nào để ở cạnh tôi cả.
Nhưng mà, tôi đã dùng 50 tỷ để mua một chiếc điện thoại cho Tiểu Hạ rồi chuyển phát nhanh đến dương gian cho cậu ấy.
Khi có thời gian rảnh thì chúng tôi liền gọi nhau để tám chuyện.
Có một hôm, Tiểu Hạ : “Hic, nhớ bé đáng nhà tôi quá đi! Cậu với lão Diêm Vương nhà cậu, dẫn cậu đến dương gian để sinh sống đi chớ!”
Sau khi trở về địa phủ, tôi vẫn duy trì mối quan hệ người với Diêm Vương.
Thân hình ấy ngon lắm, còn đẹp trai, mà phương diện kia cũng… hí hí.
Tôi cảm thấy mối này, đương đến khi tôi đi đầu thai thì không thành vấn đề nhỉ?
Chỉ là, dạo gần đây ấy không có quay về dương gian.
Làm cho tôi cũng quên bẵng đi chuyện này.
Thật ra ông già nhà tôi, tên của là Viêm Lân.
Nghe , đó là nguyên hôn của thượng cổ Kỳ Lân, sau đó mới thống trị địa phủ, trở thành một trong mười chín điện quỷ vương.
Đêm đến, tôi đợi xuống ca, rồi giả bộ nịnh nọt lấy lòng: “Ủa, sao dạo này không thấy quay về dương gian ở thế?”
Anh nâng cằm tôi lên, vòng tay qua eo tôi rồi đặt tôi ngồi lên người : “Bởi vì em không thể tùy ý quay về dương gian.”
“Hửm? Sao ?” Tôi hề hề rồi tiếp: “Thế em đệ tử của , dẫn theo đệ tử đi tuần tra tại dương gian, không phải cũng là việc công sao?”
Anh lắc đầu, đáp: “Nếu cách này thì đã dẫn em đi từ sớm rồi.”
“Ò.”
Trong lòng tôi ngẫm nghĩ, thì ra quyền lực của ông già cũng đâu có ghê gớm lắm đâu.
“Nhưng mà, có cách này, có thể khiến em từ nay về sau, có thể tự do đi lại cả hai giới.”
Tôi nghe thế lập tức vui mừng hỏi: “Sao không sớm! Là cách gì thế?!”
Anh sờ nắn vòng eo mềm mại của tôi, ánh mắt ám muội : “Làm vợ của Diêm Vương, em liền có thể tự do đi lại bất cứ nơi đâu.”
Tôi… sa mạc lời!
Thế là tôi vội leo xuống từ trên người .
Bộ tưởng tui ngu hả ông già?
Làm vợ của Diêm Vương?
Vậy há chẳng phải mình không đi đầu thai còn gì!
Nhưng mà, tôi vẫn còn muốn trải nghiệm một cuộc sống hoàn chỉnh của con người.
Tôi muốn, sống một đời cho đến già.
Cho nên tôi đã hẹn ước với Viêm Lân, cho tôi đầu thai người một lần, đợi đến khi tôi quay lại địa phủ, nhất định sẽ quỷ tân nương của .
Anh rồi hôn tôi, đồng ý : “Được, đợi em, bao lâu cũng đợi.”
Bạn thấy sao?