Tôi có chút hoảng loạn, bắt đầu vùng vẫy.
Nhưng mà, luồng sáng đó rất chắc, nó giữ chặt lấy tôi và kéo tôi lùi dần về phía sau…
Cho đến khi lùi đến phòng bếp, đem tôi ngồi xuống cạnh thì luồng sáng đó mới biến mất.
Anh ta đang ngồi trước bàn ăn, chiếc áo sơ mi trắng đã cởi bỏ ba nút, thấp thoáng lộ ra hai bên xương quai xanh gợi cảm.
“Em sợ cái gì?” Động tác của nho nhã lột vỏ tôm, tôi một cái rồi cong khóe môi lên, “Trước đó không phải em cũng vui vẻ mãn nguyện khi trần truồng lắm sao?”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy ta .
Thật sự đẹp trai lắm, cái mồm hơi kém sang một chút.
Tôi trần như nhộng… không phải tại vì bị lừa sao?!
Nhưng mà, tôi không dám cãi cũng không dám mở miệng, huhu…
Tôi vừa sợ vừa xấu hổ, giọng run run cúi đầu : “Đại… Đại đại! Xin hãy thứ tội! Tôi không phải cố ý mạo phạm đến ngài đâu ạ, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi nhiều lắm!”
Ngay lúc này, một bộ chén đũa đặt ngay ngắn trước mặt tôi.
Trong chén còn có rất nhiều tôm đã lột vỏ.
Tôi từ từ ngước mặt lên , chỉ thấy tôi một cái rồi vào cái chén trước mặt, đầy vẻ ám thị.
Ồ, cái này tôi hiểu!
Tôi lập tức cầm đũa, gắp một con tôm rồi đưa đến miệng và : “Dạ thưa đại nhân, mời ngài ăn ạ!”
Không biết là vì sao, vẻ mặt của đột nhiên khựng lại một chút.
Anh chậm rãi mở miệng ra, để tôi đút ăn.
Rất nhanh, lại lột một con bỏ vào chén.
Tôi cũng theo đó gắp lên, đưa tới miệng .
Anh lại lột thì tôi lại gắp, cứ lột tôi vẫn cứ gắp…
Trong quá trình này, cứ tôi chằm chặp, đôi môi càng lúc càng cong lên, ý cũng hiện ra rõ ràng hơn.
Quả nhiên, rất vừa ý khi tôi hầu hạ cho ăn.
Ăn đến con thứ tám, con thứ chín vừa lột xong, cứ chậm trễ không bỏ vào chén tôi, cầm trong tay, một cái rồi tôi : “Bổn vương phát hiện, em đúng là một nhân tài.”
Ủa? Sao ta lại khen mình?
Tôi cẩn thận từ tốn : “Đại nhân quá khen ạ, tôi đã là quỷ, cùng lắm chính là… quỷ tài???”
Lần này, ta thành tiếng, đưa con tôm trong tay kê đến bên miệng tôi: “Ăn.”
Tôi vội vàng vẫy vẫy tay đáp: “Ô không không, tôi không dám!”
“Không dám?” Anh phì , tôi với ánh mắt trêu ghẹo, “Thế em nhớ lại xem, mấy ngày nay, em đã ăn bao nhiêu bữa cơm của tôi rồi?”
Tôi nghe thế, lập tức thành khẩn trả lời: “Tôi trả tiền, tôi sẽ trả đủ hết cho ngài ạ!”
“Đền tiền thì còn có ý nghĩa gì nữa?” Anh cố đưa con tôm đến gần miệng tôi hơn.
Tôi đâu có dám không ăn chứ!!!
Vốn cứ tưởng nuốt xuống sẽ rồi chuyện, nào ngờ vừa mới nhai một miếng, thịt tươi đến mê người, ngon quá trời ngon luôn đó!
“Không lấy tiền? Vậy… ngài muốn như nào?”
“Thì đền người… À không, là đền quỷ mới đúng.” Diêm Vương tôi, tiếp, “Em đền tấm thân này… cho bổn vương là .”
Trong lòng tôi bàng hoàng, vẻ mặt khó hiểu: “Đền tôi? Đại nhân ngài đây là ý gì thế ạ?”
“Ngươi đúng là một con nữ quỷ ngu ngốc mà!” Đột nhiên có một giọng xa lạ truyền đến từ phía sau.
Bạn thấy sao?