46.
Tôi là Trương Nhược Thất, là sinh viên mới năm đầu tiên.
Hôm đó, tôi đang chuẩn bị đi theo đàn chung trường, cũng là con trai thân của mẹ tôi để cùng nhau đi học.
Hắn bảo tôi đến nhà để đợi hắn.
Tôi đã từng theo mẹ đến nhà hắn vài lần, cho nên cũng gọi là quen thuộc.
Và rồi, ngày hôm đó, trong nhà chỉ có mỗi mình hắn.
Hắn bắt đầu nảy sinh ý đồ đen tối với tôi.
Trong lúc giằng co, tôi bị ngã, đầu đập mạnh vào tường, máu tươi tuôn ra, ngất đi lúc nào không hay biết.
Đại khái là hắn tưởng tôi chết rồi, cho nên, hắn phân xác tôi rồi đem đi thủ tiêu.
Chả trách sao chiếc kẹp tóc cùng cái đầm lại dính nhiều máu tươi đến thế.
Tên hung thủ đáng sợ này, hắn là một tên tâm lý vô cùng biến thái.
Hắn lấy kẹp tóc của tôi, rửa lại sạch sẽ rồi tặng cho của hắn.
Cũng chính là tôi thấy vào hôm tôi đi lang thang trong phố bar.
Chiếc kẹp tóc đó đúng thật là của tôi.
Diêm Vương dẫn tôi về nhà một chuyến, tôi thấy gia đình tôi đang khóc lóc trong sự đau đớn, chỉ có thể đứng đó rơi lệ, chứ không cách nào an ủi .
Sống cả đời người, trong lúc thanh xuân tươi đẹp nhất, lại gặp họa sát thân.
Biết bao nhiêu thứ mà tôi vẫn chưa trải nghiệm, tôi còn chưa báo hiếu cho ba mẹ tôi.
Hung thủ có pháp luật nghiêm minh trừng trị.
Mà tôi và gia đình tôi, đã âm dương cách biệt.
Diêm Vương kéo nhẹ tôi ôm vào lòng, dịu dàng xoa lên đầu tôi: “Em đừng khóc, cả đời này em đã đi hết rồi, mình buông bỏ nhé.”
47.
Tôi đã hồi phục danh tính, trở lại địa phủ.
Gia đình tôi đốt cho tôi cả một khối tài sản khổng lồ, cùng với biệt thự xe sang.
Và thế là tôi từ một con quỷ công nghèo khổ, bỗng chốc liền trở thành một phú bà nhỏ dưới địa phủ.
Tôi đã xếp số để đầu thai, chính là vào ngày 1/7 năm sau.
Vẫn còn thời gian cả năm để ăn chơi.
Quỷ có thân phận tại địa phủ, ngoại trừ tết Trung Thu thì sẽ không tùy ý trở về dương gian.
Cô quỷ Tiểu Hạ của tôi, phải chờ đến khi chứng nhận kết hôn chuyển giao về địa phủ, cho nên, phải đợi đến cuối năm cậu ấy mới hoàn thành thủ tục chuyển giao.
Cậu ấy không có cách nào để ở cạnh tôi cả.
Nhưng mà, tôi đã dùng 50 tỷ để mua một chiếc điện thoại cho Tiểu Hạ rồi chuyển phát nhanh đến dương gian cho cậu ấy.
Khi có thời gian rảnh thì chúng tôi liền gọi nhau để tám chuyện.
Có một hôm, Tiểu Hạ : “Hic, nhớ bé đáng nhà tôi quá đi! Cậu với lão Diêm Vương nhà cậu, dẫn cậu đến dương gian để sinh sống đi chớ!”
Sau khi trở về địa phủ, tôi vẫn duy trì mối quan hệ người với Diêm Vương.
Thân hình ấy ngon lắm, còn đẹp trai, mà phương diện kia cũng… hí hí.
Tôi cảm thấy mối này, đương đến khi tôi đi đầu thai thì không thành vấn đề nhỉ?
Chỉ là, dạo gần đây ấy không có quay về dương gian.
Làm cho tôi cũng quên bẵng đi chuyện này.
Thật ra ông già nhà tôi, tên của là Viêm Lân.
Nghe , đó là nguyên hôn của thượng cổ Kỳ Lân, sau đó mới thống trị địa phủ, trở thành một trong mười chín điện quỷ vương.
48.
Đêm đến, tôi đợi xuống ca, rồi giả bộ nịnh nọt lấy lòng: “Ủa, sao dạo này không thấy quay về dương gian ở thế?”
Anh nâng cằm tôi lên, vòng tay qua eo tôi rồi đặt tôi ngồi lên người : “Bởi vì em không thể tùy ý quay về dương gian.”
“Hửm? Sao ?” Tôi hề hề rồi tiếp: “Thế em đệ tử của , dẫn theo đệ tử đi tuần tra tại dương gian, không phải cũng là việc công sao?”
Anh lắc đầu, đáp: “Nếu cách này thì đã dẫn em đi từ sớm rồi.”
“Ò.”
Trong lòng tôi ngẫm nghĩ, thì ra quyền lực của ông già cũng đâu có ghê gớm lắm đâu.
“Nhưng mà, có cách này, có thể khiến em từ nay về sau, có thể tự do đi lại cả hai giới.”
Tôi nghe thế lập tức vui mừng hỏi: “Sao không sớm! Là cách gì thế?!”
Anh sờ nắn vòng eo mềm mại của tôi, ánh mắt ám muội : “Làm vợ của Diêm Vương, em liền có thể tự do đi lại bất cứ nơi đâu.”
Tôi… sa mạc lời!
Thế là tôi vội leo xuống từ trên người .
Bộ tưởng tui ngu hả ông già?
Làm vợ của Diêm Vương?
Vậy há chẳng phải mình không đi đầu thai còn gì!
Nhưng mà, tôi vẫn còn muốn trải nghiệm một cuộc sống hoàn chỉnh của con người.
Tôi muốn, sống một đời cho đến già.
Cho nên tôi đã hẹn ước với Viêm Lân, cho tôi đầu thai người một lần, đợi đến khi tôi quay lại địa phủ, nhất định sẽ quỷ tân nương của .
Anh rồi hôn tôi, đồng ý : “Được, đợi em, bao lâu cũng đợi.”
____________
49. Phiên Ngoại 1
Tôi là Nghiêm Sơ Thất, một đáng tuổi 18.
Đang học đại học năm nhất, khoa ứng dụng hóa học trong viện Hóa Học.
Sau khi tập huấn quân sự, tiết học chuyên nghiệp đầu tiên, tôi vừa gặp đã ngay thầy giáo hóa học của tôi.
Bộ dạng 27, 28 tuổi của thầy, đeo cặp kính gọng vàng trông rất lịch thiệp, thân hình thon dài cùng với khuôn mặt tuấn.
Là loại đẹp trai không từ nào tả luôn đó hiểu không?
Nhưng mà, cũng không hẳn là do vẻ đẹp trai của thầy ấy đâu, tôi đối với thầy còn có loại cảm giác [mới quen đã thân] nữa kìa.
Tôi cùng với cùng phòng kiêm luôn thân Vương Hạ : “Nói thật í… Tớ vừa gặp thầy ấy, liền có loại cảm giác như vợ chồng già, cảm giác đó như kiểu: Đúng , ấy là của tôi, nhất định phải thuộc về tôi! Vậy đó…”
Vương Hạ một bên ăn khoai chiên một bên hí hửng, vào mặt tôi mà không sợ tôi buồn luôn: “Thôi cậu đừng có mà điêu nữa! Cậu đây là thấy sắc liền nổi máu dê với thầy Viêm thì có! Còn bày vẽ luyên thuyên cho mỹ miều chi chả biết. Hahaha…”
Tôi cũng không phủ nhận: “Xớ, một dễ thương như tớ, không hút thuốc không rượu bia, tớ háo sắc chút thì sao chớ?”
Đương nhiên là tôi biết, Viêm Lân chính là nam thần top 1 cả trường chúng tôi công nhận, tôi đây là đang nằm mơ giữa ban ngày mà thôi.
Thầy Viêm, chẳng qua chỉ là si tâm vọng tưởng của tôi mà thôi, hic!
Và rồi… duyên phận đúng là một thứ kỳ diệu khiến cho con người ta không thể ngờ đến.
Từ sau ngày hôm đó, tôi cứ vô thức là có thể gặp thầy ấy.
Một lần, hai lần rồi lại ba…
Vậy mà tôi đã câu nam thần cấp S đến tay rồi!!!
____________
50. Phiên Ngoại 2
Tối thứ sáu, không cần học bổ túc.
Tôi tắm rửa xong, đợi đến giờ hẹn liền xuống lầu.
“Thầy Viêm!” Tôi người đàn ông đang đứng dưới lầu, tôi giống như một khẩu pháo con bay thẳng sang đó rồi nhào vào lòng của thầy ấy.
Thầy rồi dang tay ra để chụp tôi ôm vào lòng.
Chúng tôi rời khỏi trường, bắt đầu cuộc hành trình hẹn hò lãng mạn.
Khuôn mặt điển trai của thầy Viêm, cùng với sự dịu dàng như có phần bá đạo, thầy ấy rất tốt với tôi, những ngày ở bên nhau, tôi đều cảm thấy hạnh phúc lâng lâng trên trời mây.
Cứ nghĩ rằng, đàn ông như thế, chắc sẽ hoa tâm đa lắm.
Tôi luôn chuẩn bị đầy đủ tinh thần để chờ đợi một ngày nào đó thất .
Vậy mà, ở bên nhau bốn năm, quả thật không có bất kỳ nào có thể thành công tiếp cận thầy ấy.
Cho đến đêm lễ tốt nghiệp, thầy ấy cầu hôn tôi, rồi tôi hỏi: “Tại sao lại đối xử tốt với em như thế? Anh sẽ đối xử tốt với em cả đời chứ?”
“Nhất định.” Rồi thầy ấy tiếp: “Bởi vì… Anh là vì em, mới quay lại dương gian cơ mà.”
[Hoàn Chính Văn]
Bạn thấy sao?