Nam giáo viên việc xấu nên lòng bất an, sợ oan hồn về đòi mạng, nên đã một số nghi thức mê tín phong kiến, nữ sinh và nam sinh bị nhốt trong ngôi trường này không đầu thai, đứa trẻ đó trở thành vật tế.
Thật là ghê rợn.
Mặc dù , tôi và Lục Dực nhau, đều thở dài.
Sự nghiệp quân sư thất bại thảm , hai người này ở một mức độ nào đó cũng khá xứng đôi.
Buổi hẹn hò bốn người này kết thúc, khi về, tôi kéo Mạnh Minh Kiều ra chất vấn: "Tớ bảo cậu trong mật thất hãy tỏ ra sợ hãi một chút rồi chui vào lòng cậu ta, sao cậu không nghe lời chứ?"
Lúc này ấy mới biết ngượng: "Tớ ngại quá, đột nhiên nhào vào lòng người ta có phải hơi bạo dạn quá không. . ."
". . ."
Thôi bỏ đi, ấy không bạon dạn, tôi đã bạo dạn mất rồi.
8
Cho đến trước khi ngủ, tôi nhận tin nhắn của Lục Dực, ta hỏi: [Ngủ chưa? ]
Tôi tưởng ta đến tổng kết lại chiến dịch mai mối hôm nay, kết quả câu tiếp theo ta : [Còn sợ không? ]
". . ."
Nói ra thì, tôi chỉ sợ trong môi trường lúc đó thôi, một khi ra ngoài là không sao nữa rồi.
Nhưng cái bàn tay và eo mà tôi sờ phải trong mật thất, bây giờ nghĩ lại vẫn còn hơi dư chấn, tôi tặc lưỡi trong lòng, tốn công tốn sức bày mưu tính kế cho con nhỏ Mạnh Minh Kiều chết tiệt kia, kết quả người chấm mút thành công lại là tôi.
Tôi hơi buồn ngủ, vẫn trả lời: [Ngủ không . ]
Mấy giây sau bên kia trả lời: [Bạn cùng phòng của cậu ngủ hết chưa? Có thể gọi điện thoại không? ]
Tôi kéo rèm giường ra , có hai người đeo tai nghe đang chinh chiến trong game, một người đang lướt Vực Sâu, một người cầm súng đang bắn bắn bắn, người còn lại thì đang tắm.
[Vẫn chưa. ]
Cuộc gọi thoại của Lục Dực đã gọi tới.
"Chào buổi tối."
Nghe thấy giọng ta trong tai nghe, lại có chút cảm giác khác lạ.
Hơi quyến rũ.
"Cậu gọi điện thoại tới, có chuyện gì không?" Tôi cố hỏi.
Buổi chiều trò chơi trốn thoát khỏi mật thất này, không biết Mạnh Minh Kiều và Từ Cảnh Thước chơi thế nào, hai người tôi và Lục Dực có thể gọi là tâm đầu ý hợp.
Tôi nghe thấy tiếng khẽ từ đầu dây bên kia: "Không phải sợ đến mức ngủ không sao? Dù sao tôi cũng là người đã đề xuất đi chơi trò trốn thoát khỏi mật thất, tôi phải chịu trách nhiệm với cậu chứ, gọi cho cậu thêm can đảm không?"
"Cậu khá có trách nhiệm đấy."
Trong mật thất cho sờ cho ôm cho nắm tay, bây giờ còn có dịch vụ hậu mãi nữa.
"Vậy cậu hát một bài cho tôi nghe nhé?" Trước đó Mạnh Minh Kiều Từ Cảnh Thước nửa đêm ghi âm bài hát ru ngủ khiến ấy vô ngủ quên luôn, tôi muốn nghe thử xem có phải không.
"Thật sự muốn nghe à?" Chất giọng nam tính chết tiệt này, nửa đêm thật là quyến rũ người ta.
"Muốn nghe. . ." Tôi suy nghĩ một chút: "Hay là cùng phòng của cậu đang ở đó, không tiện à?"
"Khá tiện đấy, họ đều chưa về." Lục Dực .
Ban đầu tôi cũng chỉ có ý định thử nghe nam sinh Đại học hát ru ngủ thế nào thôi, kết quả thằng nhóc Lục Dực này dám hát cũng thật sự có vài phần tài năng.
Anh ta hát một bài hát tiếng Anh dạo này đang rất phổ biến, hát a capella.
Nghe mà khiến tim người ta cũng thấy ngọt ngào.
"Còn muốn nghe nữa không?" Sau khi hát xong, ta ho khan một tiếng.
"Vậy cậu còn biết hát bài gì nữa?" Tôi khẽ hỏi.
Anh ta : "Cậu có thể cầu bài hát, bài nào tôi biết thì tôi sẽ hát."
Tôi dần dần chìm vào giấc ngủ trong giọng của Lục Dực, còn nhớ ta câu "Chúc ngủ ngon" bên tai nghe.
Mạnh Minh Kiều Từ Cảnh Thước hẹn ấy cuối tuần sau đi chơi biển, hỏi tôi nên chuẩn bị gì.
Tôi suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng thành thật một câu: "Ăn ngon uống ngon chơi vui là ."
Nếu là người khác, tôi còn phải tốn công dặn dò một câu chuẩn bị biện pháp an toàn, cặp đôi trai thẳng thẳng này, thôi bỏ đi.
Thẳng là cái thẳng của đầu óc thẳng ấy.
Bạn thấy sao?