Tôi vẫn chưa hết hoảng sợ, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên, cũng chẳng để ý rằng giọng mình đã mang theo tiếng khóc.
Lục Dực vỗ nhẹ lưng tôi, ghé sát tai tôi nhỏ: "Đừng sợ, đừng sợ."
Giọng của ta rõ ràng dịu dàng hơn nhiều so với lúc trước, tôi không để ý, vẫn đang chìm đắm trong sợ sợ hãi.
Một lúc lâu sau, tôi mới nghe thấy ta lại mở miệng với giọng điệu cà lơ phất phơ: "Này học Trang, cậu là đang sợ hãi hay cố lợi dụng cơ hội để sờ mó tôi đấy?"
Lúc này tôi mới nhận ra mình đã ôm Lục Dực quá lâu rồi.
Eo ta khá thon, tựa vào lồng ngực cũng thấy dấu hiệu tập luyện, thậm chí còn mơ hồ cảm nhận sự hiện diện của cơ bụng.
Tôi hơi ngượng ngùng rời khỏi vòng tay ta: "Tôi, tôi không cố ý. . ."
Chưa hết câu, Lục Dực chủ nắm lấy tay tôi, ta : "Cứ nắm tay đi, không thì lát nữa cậu lại giật mình nhảy đi đâu mất."
Lòng bàn tay Lục Dực mạnh mẽ và ấm áp, ngoài nhịp tim đập nhanh do hoảng sợ, dường như còn có những ảo giác khác đang nảy mầm.
NPC ma nữ chúng tôi mà cạn lời, rồi từ từ kéo lê xích sắt bò trở lại căn buồng vệ sinh đó.
". . ."
Bộ đàm lóe sáng một cái, vang lên giọng của Mạnh Minh Kiều: "Phi Phi, bên cậu có chuyện gì , tớ nghe thấy tiếng cậu hét lên."
". . ."
Cả nhóm bốn người, chỉ có mình tôi là mất mặt.
"Không sao đâu Kiều Kiều, bên cậu có NPC không?"
Mạnh Minh Kiều: "Đây là phòng thí nghiệm sinh học, có một NPC ma nam mặc đồng phục học sinh, bị xích sắt trói lại, lớp trang điểm trên mặt khá chân thực, nhân viên ở đây việc rất tận tâm, chuyên nghiệp."
Cuối cùng ấy đã thế nào để khen nhân viên việc chuyên nghiệp bằng giọng điệu bình tĩnh như trong bầu không khí u ám và kinh dị thế này?
Tôi nghi ngờ Mạnh Minh Kiều đã quên sạch những lời tôi dặn dò ấy trước khi vào đây rồi.
Độ khó của mật thất này không cao lắm, nhiều tiết có thể suy đoán thông qua các manh mối.
Lục Dực nắm tay tôi, tìm kiếm mật mã mở khóa và không liên tục thử đi thử lại trong không gian tối tăm sâu thẳm, ngoài tôi và ta ra, còn có NPC ma nữ trong buồng vệ sinh, dường như không ai biết về sự mờ ám này đang che giấu dưới lớp vỏ trò chơi.
Ban đầu tôi còn nghĩ nam quả nữ như không hay lắm, khi tôi định buông tay ra, NPC ma nữ trong buồng vệ sinh và tiếng khóc của người phụ nữ cùng tiếng khóc oe oe của trẻ sơ sinh đột ngột vang lên từ loa phát thanh trên đầu lại khiến tôi phải ngoan ngoãn lại.
Mật mã của hai mật thất quả nhiên là đổi cho nhau, khi chúng tôi cùng nhau tập hợp lại trong hành lang, NPC nam giáo viên ban đầu cầm vũ khí xuất hiện, liên tục dùng đạo cụ gõ vào tường tạo ra âm thanh, ngay sau đó đuổi theo chúng tôi.
Loa phát thanh vang lên giọng của ta: "Đã phát hiện ra rồi thì cùng ở lại đây luôn đi."
Tôi bị Lục Dực kéo chạy ra ngoài.
Khi ra ngoài, tim vẫn đập thình thịch không ngừng.
Trò chơi này đối với tôi thật sự hơi quá kích thích rồi.
Tôi còn lo lắng nắm tay Lục Dực sẽ ra hiểu lầm, kết quả vừa buông tay về phía trước, thấy thân và đối tượng mập mờ của ấy vẫn đang đắm chìm trong cốt truyện, đang ở đó phân tích.
Nói tới lui toàn là suy luận cốt truyện, không liên quan gì đến quan hệ mập mờ cả.
". . ."
Không thể dẫn dắt nổi.
Cốt truyện rất đơn giản, một nam giáo viên mặt người dạ thú dan díu với học sinh nữ của mình khiến ấy có thai, nữ sinh đó cho đến trước khi sinh nở vẫn tưởng chỉ do mình khó chịu trong người, đứa trẻ sinh ra trong nhà vệ sinh nữ, nam giáo viên sợ sự việc bại lộ nên đã ấy rồi phân xác, một phần thi thể bị xả xuống nhà vệ sinh, nên mới ra trạng tắc nghẽn nhà vệ sinh, NPC trong phòng thí nghiệm sinh học là người thầm mến nữ sinh, muốn đòi lại công bằng cho ấy, lại bị .
Bạn thấy sao?