Chương 4:
Sau khi A Tiêu điều đến, sân của ta quả thật đã trở nên đẹp mắt hơn nhiều. Nhưng cuộc sống góa phụ của ta mới chỉ bắt đầu.
Làm sao ta có thể thỏa mãn với một hộ vệ nhỏ bé chứ?
Ta nhanh chóng nảy ra những ý định khác.
Thẩm Tiêu Hành ch-ếc đi, vinh quang mang lại có thể duy trì một thời gian, không thể duy trì cả đời. Ta phải dùng số tiền bồi thường này để việc khác, tự mình có chỗ dựa, mới có thể thật sự yên tâm. Nghĩ , ta liền một cửa hàng son phấn ở phía nam thành.
—— Trước đây ở trang viên, cả nha hoàn lẫn đích mẫu đều không coi ta ra gì, đối xử không tốt với ta, ta cũng thường xuyên bị bỏ đói. Lúc đó, ta thường lén đan vòng hoa rồi mang ra ngoài bán lấy tiền. Lâu dần, ta cũng học ít nhiều.
Bây giờ có vốn liếng và tự do, cuối cùng cũng có thể trải nghiệm cảm giác chủ rồi. Ngay cả Như Ý cũng phải trầm trồ trước màu sắc tươi tắn đẹp mắt mà ta pha chế ra:
“Phu nhân, người còn biết cả việc này nữa! Thật tài giỏi! Trước đây phủ tướng quân cũng từng phát những vòng hoa nhỏ xinh tinh xảo như ! Đáng tiếc, chỉ có một lần đó, sau này không còn nữa. Nhưng mà, tay nghề của phu nhân là nhất, không ai sánh bằng!”
Ta khen đến nỗi lâng lâng. Liền hào phóng tặng nàng ta hai hộp.
A Tiêu không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng chúng ta. Hắn chằm chằm vào màu son phấn trên tay ta, đột nhiên một câu:
“Trước đây chỉ nghe thiên kim của Từ thừa tướng tài sắc vẹn toàn, không ngờ phu nhân còn khéo tay như .”
Ta nghe , vội vàng chữa cháy. Lại ra vẻ sắp khóc:
“Đây là thứ ta cố ý học vì Thẩm lang. Các ngươi không biết đấy thôi, từ trước khi xuất giá, ta đã thầm thương trộm nhớ Thẩm lang. Ta luôn mộng tưởng về cuộc sống sau khi gả cho Thẩm lang. Mỗi sáng thức dậy ta sẽ chải đầu, mặc y phục cho chàng, chàng sẽ vẽ chân mày, thoa son cho ta... Nếu thật sự có thể như , thì tốt biết mấy.”
Ta suýt nôn mửa vì những lời dối trá tự bịa ra. Đáng tiếc, chỉ có Như Ý bị ta lừa. Nàng ta đỏ hoe mắt ôm lấy ta, thở dài than ngắn.
Còn A Tiêu không hiểu sao lại hơi nhướng mày, ung dung ta. Giống như hắn đã thấu diễn xuất vụng về của ta, không muốn vạch trần.
Ta vội vàng dùng tay áo che đi ánh mắt dò xét của hắn, giả vờ đau buồn tột cùng để che giấu sự chột dạ của mình.
Bạn thấy sao?