Chương 19:
Lúc này, vị tiểu thư duy nhất của Từ gia đang lắc đầu cảm thán:
“Thật không ngờ, Thẩm Tiêu Hành không ch-ếc, mà ngươi lại nhặt món hời trở thành phu nhân của Trung Dũng Hầu. Nói ngươi là chim nhỏ, không ngờ ngươi lại thật sự bay lên cành cao biến thành phượng hoàng rồi.”
Nàng ta nhanh chóng che giấu sự không cam lòng trong mắt, cong lên khóe môi đỏ hồng:
“Nói cho ngươi biết một bí mật. Cha ta , kỳ thật người Thẩm Tiêu Hành ban đầu cầu hôn là ta. Hắn thương ta, không muốn để ta gả cho tên lỗ mãng kia, mới đổi ngươi tới. Còn ta, là muốn gả vào hoàng cung phi tử.”
Nụ đó thật quen mắt
Khi còn nhỏ, Từ Tuyết Bình thích nhất là sai người hầu bắt thật nhiều chim sẻ, nàng ta cho chúng ăn hạt kê, lại lớn cắt đứt cánh của chúng khi chúng còn chưa kịp nuốt. Ta và a nương cũng giống như những con chim sẻ đó, chẳng qua là thứ để Từ đại tiểu thư trút giận khi tâm trạng không tốt.
Trước đây là như . Nhưng từ nay về sau, tuyệt đối sẽ không như nữa.
“Chim nhỏ, ngươi cứ ngoan ngoãn thế thân cả đời đi.” Đích tỷ nhướng mày tỏ vẻ đắc ý.
Ta nhổ một bãi nước bọt xuống đất, chống nạnh, bỗng nhiên bắt đầu lớn. Từ Tuyết Bình ghét bỏ né sang một bên, bị tiếng của ta cho sởn gai ốc.
“Ngươi cái gì?”
“Ta ngươi là đồ ngu ngốc. Hiện nay đế hậu là vợ chồng trẻ, cảm rất sâu đậm, ngươi vào cung cũng chỉ là một thứ thiếp có cái danh hão. Ngươi ta đều là vật phẩm mà lão già họ Từ kia dùng để lôi kéo quan hệ thôi, sao còn phân biệt cao thấp quý tiện nữa?”
Ta chớp mắt, mỉm với nàng ta:
“Còn nữa, ngươi chưa xuất giá, có vài lời ta không tiện nhiều với ngươi. Thẩm Tiêu Hành đâu phải hạng lỗ mãng, hắn thân hình vạm vỡ, thể lực rất tốt, trong chuyện kia lại càng khiến người ta như lên tiên cảnh. Ồ, đúng rồi, hắn còn , hắn thích ta nhất. Thế thân với không thế thân gì chứ, tỷ tỷ, bớt đọc thoại bản đi.” Ta bừa.
Dù sao Thẩm Tiêu Hành cũng từng khen ta có tài kinh doanh, tròn lên cũng coi như hắn thích ta rồi.
“Ngươi--” Từ Tuyết Bình luôn tự cho mình là thục nữ đỏ bừng mặt:
“Ngươi... ngươi cái gì ! Từ Oanh Oanh! Toàn lời dơ bẩn!”
“Ta còn có những lời dơ bẩn hơn, tỷ tỷ có muốn nghe không? Ví dụ như cái gì đẩy xe, cái gì băng hỏa...” Ta tiến sát lại gần nàng ta, hắc hắc.
Từ Tuyết Bình không muốn chạm vào ta, hét lên một tiếng rồi lùi về sau. Không ngờ, lại ngã thẳng vào cái ao ta cho cá ăn.
“Hỗn xược!” Từ xa truyền đến tiếng quát trầm thấp của Từ Thuật. Cha ta mặc áo quan đỏ rực bước nhanh tới, phía sau ông là Thẩm Tiêu Hành vừa cùng ra khỏi thư phòng.
Từ Tuyết Bình khóc lớn trong ao, sặc mấy ngụm nước. Ta đứng nghênh ngang tại chỗ, hối hận sao tối qua không đi tiểu vào đó một bãi.
Từ Thuật xông đến trước mặt ta, giơ tay lên định đánh ta. Nhưng chưa kịp rơi xuống, đã bị một bàn tay lớn khác giữ lại, dừng lại giữa không trung.
“Từ thừa tướng, đây là Tướng quân phủ. Ngài muốn đến phu nhân của ta, e rằng không ổn.” Từng lời từng chữ, trực tiếp khiến người ta kinh hãi.
Ta nhân cơ hội chui ra sau lưng Thẩm Tiêu Hành. Dáng người hắn cao lớn thẳng tắp, khiến người ta vô cùng an tâm. Quan trọng nhất là -- trong lòng ta không khỏi hân hoan lặp lại lời hắn vừa . Ừm, giả bộ rồi, thật sảng khoái.
Bạn thấy sao?