Chương 17:
Thẩm Tiêu Hành phát hiện ra tờ hưu thư kia. Chàng không biểu cảm chằm chằm vào ta:
“Nàng ba lần bảy lượt lòng mình hướng về ta, toàn là dối trá, giờ lại còn chuẩn bị sẵn đường lui cho mình rồi sao?”
Quả nhiên.
Ta căn bản không thể lừa gạt chàng. Sự đã đến nước này, để bảo toàn tính mạng, ta chỉ có thể liều một phen:
“Thẩm Tiêu Hành, thiếp biết chàng đang rất tức giận, chàng có thể đừng gi-ếc thiếp không. Cùng lắm thì chàng để thiếp rời khỏi phủ tướng quân, hoặc là nô tỳ cho chàng, thế nào cũng ... thiếp không muốn ch-ếc.”
Ta càng càng tỏ ra đáng thương, giọng cũng dần nhỏ đi. Thẩm Tiêu Hành chính là vào lúc này, bỗng nhiên liếc ta:
“Trong những ngày ta vắng nhà, nàng đã quản lý tướng quân phủ đâu ra đấy, còn vực dậy cả cửa hàng bên ngoài. Nàng chu toàn như , là ta nên cảm ơn nàng. Ta sẽ không gi-ếc nàng, càng không hề nghĩ đến chuyện hưu thê.”
Chàng vừa , vừa xé tờ hưu thư trong tay:
“Còn nữa, đừng có một tí là quỳ xuống. Nàng là phu nhân ta cưới hỏi đàng hoàng, không phải nô tỳ ta mua về. Từ Oanh Oanh, ta là phu quân của nàng, trước mặt ta nàng không cần phải khúm núm, càng không cần phải sợ ta như .”
Hả?
Chàng ấy mà không hề tức giận với ta, còn khen ta nữa chứ. Sự thay đổi đột ngột này khiến ta có chút ngơ ngác, nỗi đau buồn vì chồng sống lại bỗng chốc tan biến hơn phân nửa.
Xem ra, chuyện Thẩm Tiêu Hành trở về, hình như cũng không tệ lắm.
Bạn thấy sao?