Chương 16:
Nửa canh giờ trôi qua. Ta quỳ trong từ đường nhà họ Thẩm.
Trong từ đường nhà họ Thẩm, ta còn chủ thay Thẩm Tiêu Hành soạn sẵn tờ hưu thư. Một nữ tử như ta, chẳng có nhà mẹ đẻ để nương tựa, lại ra họa lớn như cho nhà chồng, kết cục đang chờ đợi ta chắc sẽ bi thảm như mẹ ta .
Nhưng ta muốn sống. Khi Thẩm Tiêu Hành bước vào, ta đã nghĩ kỹ tất cả những điều kiện có thể đem ra thương lượng.
Đôi giày đen của Thẩm Tiêu Hành dừng lại trước mặt ta:
“À phải rồi. Tên hộ vệ gọi là A Tiêu kia còn với ta một số chuyện khác, Man Man có muốn nghe không?”
Thẩm Tiêu Hành chậm rãi hỏi, lại như thể đang đặt người ta lên lò lửa, từ từ dày vò.
Ta nghiến răng, thẳng thừng phủ phục xuống đất, tỏ vẻ thấy ch-ếc không sờn:
“Thiếp quả thật có cảm với A Tiêu. Nhưng trước đó thiếp không hề biết chàng còn sống trên đời, nên mới nảy sinh cảm với hắn, như cũng là hợp hợp lý phải không? Huống hồ, Thẩm lang chính là A Tiêu, chẳng phải điều này càng chứng minh thiếp không tham luyến vinh hoa phú quý của chàng, mà chỉ một mình con người chàng hay sao?”
Cuộc sống phải nương nhờ người khác từ nhỏ đã dạy ta cách sắc mặt người khác mà chuyện. Lúc này đối phó với Thẩm Tiêu Hành, ta đặc biệt thành thạo. Ta tung ra đòn cuối cùng:
“Là Thẩm lang lừa gạt thiếp trước, thiếp có tội gì?”
Thẩm Tiêu Hành ừ một tiếng:
“Nói như , quả thật là lỗi của ta.”
Chàng kéo chiếc ghế bên cạnh lại, ra hiệu cho ta ngồi xuống:
“Vậy Man Man từng đã sớm có cảm với ta, sau lại chuyển sang A Tiêu, là vì nàng cho rằng A Tiêu hơn ta một bậc sao?”
Ta âm thầm nghiến răng. Tất cả câu hỏi của chàng đều ẩn chứa cạm bẫy, khiến ta khó trả lời.
“Sao không gì nữa?”
Thẩm Tiêu Hành mỉm ta:
“Là đều thích, hay là đều không thích?”
Dường như chàng cố nhấn mạnh ba chữ cuối cùng. Ta sợ đến toát mồ hôi lạnh.
—— Thẩm Tiêu Hành này, chẳng lẽ có thuật đọc tâm hay sao?
Bạn thấy sao?