Chương 12:
Ta đi đi lại lại trong phòng suốt một buổi chiều, lòng như lửa đốt.
Chưa bàn đến Thẩm Tiêu Hành là người thế nào. Chàng chắc chắn sẽ không vui khi thấy ta ra ngoài buôn bán ăn. Điều đáng sợ nhất là... nếu chàng ấy phát hiện ra ta là kẻ thế thân thì phải sao?
Đúng rồi.
Ta có thể cao chạy xa bay.
Nhưng trước khi về nhà chồng, ta đã bị đích tỷ tịch thu ngọc điệp chứng minh thân phận, giờ chẳng khác nào một kẻ lang thang, tất nhiên không thể vượt qua lớp lớp cửa ải ở kinh thành, nhất định phải đi cùng ai đó mới .
Ta thăm dò xem Như Ý có muốn chuyển đến nơi khác sinh sống không. Nàng ấp úng mãi, rồi rằng không nỡ xa Thiết Ngưu ca ca của nàng.
Ta đành phải dồn hết tâm trí vào A Tiêu.
Hắn đang lau thanh kiếm của mình, nghe thấy ta muốn rời đi, bỗng ngẩng đầu ta:
“Phu nhân muốn rời đi, e rằng không dễ dàng như . Nếu tướng quân thực sự chưa ch-ếc, phu nhân còn có thể trốn đi đâu?”
Ta ra những toan tính trong lòng:
“Thẩm Tiêu Hành và ta chưa từng gặp mặt, chẳng có chút cảm nào. Nếu ta đột nhiên biến mất, chàng ấy chắc chắn sẽ không tìm kiếm mãi, chỉ cho có lệ mà thôi.”
A Tiêu dò xét ta, dường như trong mắt ẩn chứa điều gì đó sâu xa hơn:
“Dù cho như , nhà họ Từ cũng sẽ tìm chứ?”
Nhà họ Từ? Phụ thân ta và đích tỷ vốn khinh thường ta nhất, chỉ e là họ còn mong ta biến mất khỏi thế gian này ngay lập tức ấy chứ.
“Ngươi yên tâm, bọn họ tuyệt đối sẽ không tìm ta đâu. A Tiêu, van ngươi, hãy giúp ta. Trong phủ tướng quân này, người ta quen biết nhất ngoài Như Ý ra chính là ngươi, ngươi cũng không nỡ ta bị Thẩm Tiêu Hành ch-ém ch-ếc chứ?”
A Tiêu từ tốn cất kiếm đi, chậm rãi :
“Tướng quân vì sao phải ch-ém ch-ếc ?”
Hai chữ “thế thân” lượn lờ nơi đầu môi, rồi lại bị ta nuốt xuống. Ta chợt nảy ra một ý, lý do tuôn ra ngay lập tức:
“Đương nhiên là bởi vì trong lòng ta đã có người khác rồi.”
Biểu cảm của A Tiêu có chút kỳ lạ. Lông mày hắn nhíu chặt lại, đôi mắt đen thẳng vào ta, như muốn thấu tâm can:
“Lời này là thật?”
Đáng tiếc ta từ trước đến nay dối chưa từng biết đỏ mặt.
May thay, xung quanh chẳng có ai. Ta kiễng chân lên, bất ngờ hôn lên má hắn, hơi thở phả vào tai hắn:
“Ngốc ạ, ta đã thể hiện rõ ràng như mà chàng vẫn chưa nhận ra sao. Người ta tâm duyệt, chính là chàng đó. A Tiêu, chúng ta bỏ trốn đi.”
Ta tiếp tục dụ dỗ chàng.
Vừa mới đến gần A Tiêu, ta tinh mắt phát hiện sau tai chàng hình như có một đường mờ mờ. Đường đó men theo quai hàm chàng lan xuống cổ, nếu không kỹ, căn bản không thể phát hiện ra.
Ta đang định đưa tay sờ, A Tiêu nắm lấy cổ tay đang nghịch ngợm của ta:
“Ta đồng ý.”
Chàng ấy mà lại đồng ý với ta dễ dàng như ?
Niềm vui đến quá bất ngờ. Ta lập tức quên béng cái đường kỳ lạ kia, trong lòng tràn đầy vui sướng:
“Vậy chàng định khi nào đưa ta đi?”
“Ba ngày nữa, giờ Mão, hãy đợi ta ở cổng phủ tướng quân.”
A Tiêu quan sát vẻ mặt hớn hở của ta, thản nhiên :
“Ta chỉ là một kẻ võ phu, nghèo rớt mồng tơi, phu nhân đi theo ta, sau này sẽ không có tiền bồi thường nữa. Chưa biết chừng còn phải sống những ngày bữa no bữa đói. Nàn đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Dường như chàng cố nhấn mạnh ba chữ “tiền bồi thường”.
—— Muốn thử ta sao?
Ta ánh mắt kiên định, gật đầu thật mạnh.
Bạn thấy sao?