Khi con đi loanh quanh bờ sông, đã gặp Tô Hỉ. Là nàng ấy an ủi con, đưa cho con một sợi dây đỏ.”
*
Hắn lấy từ trong túi áo ra một sợi dây đỏ.
Sợi dây rất bình thường, ta lập tức nhận ra đó là thứ ta từng đan.
*
“Nàng rằng nếu nhớ người thân đã khuất, thì hãy buộc sợi dây này vào tay. Khi người thân đầu thai, họ sẽ tìm đến con.
Đến giờ con vẫn chưa đợi mẹ, con đã đợi nàng ấy.”
*
Khi đến đây, giọng Lâm Dịch Nhiên nghẹn lại. Hắn sâu vào mắt ta.
*
“Con nhớ rõ nốt ruồi giữa trán nàng ấy. Bà nội, bây giờ cả cha cũng đã đi rồi. Nàng ấy do nhầm lẫn mà đến Lâm phủ, có lẽ là món quà cha mẹ ban cho con. Bà nội, bà có nhẫn tâm không? Có nhẫn tâm vì định kiến thế tục mà để con một lần nữa mất đi người con quý nhất không?”
*
Đôi mắt Lâm lão phu nhân ngấn nước, ánh dường như đã lòng.
Bà thở dốc vài cái, đợi hơi thở ổn định lại, rồi :
“Ta già rồi, không quản nổi các con nữa.”
17
Ta dìu Lâm Dịch Nhiên về phòng.
Cởi áo ngoài của hắn, ta cẩn thận bôi thuốc lên vết thương.
Khi thuốc mỡ chạm vào, cơn đau nhói nhẹ khiến Lâm Dịch Nhiên khẽ rên lên.
“Ráng chịu chút đi.”
“Không chịu .” Hắn đột ngột ngồi dậy, ánh mắt chằm chằm vào ta.
*
Đôi mắt sâu thẳm như hồ nước tối ấy khiến ta không dám thẳng. Nhưng trái tim ta lại đập nhanh đến mức tưởng như muốn tan lồng ngực.
Thấy ta không trả lời, hắn có vẻ sốt ruột.
*
Lâm Dịch Nhiên nghiêng người về phía trước, khí tức lạnh nhạt đặc trưng của hắn bao phủ lấy ta.
Hắn đưa tay đỡ sau đầu ta, khiến khoảng cách giữa hai chúng ta gần đến mức chóp mũi chạm nhau.
*
Rồi hắn đẩy nhẹ, đôi môi áp sát. Không khí bị tước đoạt, không để lại chút khoảng trống nào.
*
“Tô Hỉ...”
“Lâm Dịch Nhiên, ta tên Tô Hỉ Nhi, vì sao chàng cứ gọi ta là Tô Hỉ?” Giữa lúc ngắt quãng để thở, ta không nhịn mà hỏi.
*
“Hỉ Nhi, Hỉ Nhi. Phụ thân nàng đặt cho nàng cái tên này, ý nghĩa rõ ràng còn gì.”
*
Hắn mở bàn tay đang nắm chặt trên n.g.ự.c mình, lời chân thành:
“Tô Hỉ, đối với ta, nàng chính là nàng, không liên quan gì đến những điều khác.”
*
Ta cảm thấy xấu hổ, nhanh chóng chỉnh lại quần áo cho hắn rồi úp mặt vào hõm vai hắn.
*
“Vậy là, ngay từ cái đầu tiên, chàng đã nhận ra ta rồi?”
“Gần như thế.”
“Sao không sớm?”
“Sợ nàng sợ.”
“Vậy sao bây giờ lại ?”
“Sợ bị người khác cướp mất nàng.”
*
Trái tim ta thắt lại.
Nỗi đau nhẹ nhói lên, nhắc nhở rằng tất cả những điều này không phải là mơ.
18
Từ phòng của Lâm Dịch Nhiên bước ra, ta liền bị Hải Đường và mấy nha hoàn kéo vào phòng, tò mò hỏi han.
*
“Nghe ngươi đã từng cứu mạng thiếu gia phải không?”
“Không tính là .”
“Thế hai người quen nhau thế nào?”
*
Ta hồi tưởng lại, đó là một ngày hè mười năm trước, ta đang chuẩn bị xuống sông chơi nước.
Nhìn thấy một cậu bé trạc tuổi mình ngồi trên tảng đá bên bờ sông, nước mắt cứ từng giọt từng giọt rơi xuống, trông thật thê lương.
*
Ta bước đến hỏi hắn tại sao lại khóc.
Hắn bảo, hắn nhớ mẫu thân, mẫu thân hắn đã c.h.ế.t đuối.
*
Nghe , ta tháo sợi dây đỏ trên cổ tay, buộc vào tay hắn.
“Nương ta , nếu trong lòng có người mà mình thương nhớ, thì buộc sợi dây này vào tay, người ấy nhất định sẽ quay lại tìm ngươi. Đừng khóc nữa, mẫu thân ngươi chắc chắn đã đầu thai rồi. Kiếp sau bà ấy nhất định sẽ đến tìm ngươi.”
*
Cậu bé ta bằng đôi mắt sáng long lanh: “Thật chứ?”
Ta nghiêm túc gật đầu, quả quyết : “Thật mà, nương ta chưa bao giờ lừa ta đâu.”
*
Thật ra, ta không nghĩ chuyện này là gì to tát, không ngờ Lâm Dịch Nhiên lại nhớ lâu như .
*
Hải Đường đầy ẩn ý, huých nhẹ ta một cái.
“A Hỉ, sau này chúng ta có phải sửa miệng gọi ngươi là thiếu phu nhân không đây?”
*
Mặt ta nóng bừng, vội : “Đừng trêu chọc ta nữa.”
19
Sau khi bày tỏ lòng mình, Lâm Dịch Nhiên đã nghiêm túc chuyện với ta.
*
"Bà nội là người thân duy nhất còn lại của ta. Nếu người không đồng ý, hôn kỳ của chúng ta có lẽ phải tạm hoãn."
*
Chàng nhẹ nhàng ôm ta vào lòng.
"Tô Hỉ, ta biết điều này khiến nàng có chút tủi thân. Nhưng vì tương lai lâu dài của chúng ta, ta sẽ tập trung vào việc kinh doanh của nhà họ Lâm, để chứng minh với bà nội rằng ta có thể tự mình gánh vác gia nghiệp. Có lẽ thời gian bên nàng sẽ không nhiều như trước. Về phần bà nội..."
*
"Chàng muốn cùng ta lâu dài ư?" Ta không suy nghĩ nhiều mà buột miệng hỏi, cảm thấy mọi thứ dường như quá nhanh với ta.
*
Cánh tay Lâm Dịch Nhiên siết chặt hơn, đôi mày cau lại. "Nàng không muốn cùng ta lâu dài sao? Có phải vì Mạnh Trác không?"
*
Ta bực mình đ.ấ.m nhẹ chàng một cái. "Đừng bậy."
Bạn thấy sao?