Các nha hoàn thân thiết với ta bèn lên tiếng:
"Dù sao thì cũng chờ thiếu gia nhà ta về rồi hãy !"
"Nếu ông không buông tay, chúng ta sẽ thả chó ra cắn!"
"Đúng đó, ông nghĩ đông người là có lý sao? Vậy chúng ta gọi hết người trong Lâm phủ ra đây!"
"Quan sai các người chắc nhận lợi lộc từ ông ta rồi. Không biết còn tưởng Lâm phủ chứa chấp tội phạm tày trời, mới dẫn theo bao nhiêu người như !"
*
Mặt cha ta lúc đỏ lúc trắng.
Bỗng, một giọng lạnh lùng vang lên giữa đám đông:
"Xảy ra chuyện gì?"
06
Trần quản gia ghé sát tai Lâm Dịch Nhiên mấy câu.
Lâm Dịch Nhiên lạnh lùng liếc ta.
Ta biết rõ mình hiện tại trông thật tệ: tóc tai rối bù, trên mặt vẫn còn vương nước mắt và nước mũi.
"Lâm thiếu gia, ta..." Ta không biết phải gì, trong mắt hắn, ta chắc hẳn chỉ là một nữ tử lừa đảo.
Ánh mắt sâu xa khó lường của hắn dừng lại ở quan sai dẫn đầu.
"Quan phủ truy bắt phạm nhân, phải có công văn. Vị đại nhân này đây có mang theo không?"
Quan sai nghe , sắc mặt cứng đờ, giọng nhỏ hẳn đi:
"Tô Hỉ Nhi chỉ là nghi phạm, chưa bị định tội, không có công văn."
Hắn nhếch môi lạnh, giọng mang chút châm chọc:
"Vậy thì, bắt một yếu ớt mà cũng phải dẫn theo nhiều người thế này? Chưa định tội mà các người đã đánh chửi ấy, còn luật pháp ở đâu không?"
Mỗi câu, mỗi chữ đều như d.a.o nhọn, khiến sắc mặt quan sai tái mét.
Lâm Dịch Nhiên quay đầu cha ta, giọng lạnh như băng:
"Ông còn không buông tay?"
Ánh mắt hắn sắc lạnh như muốn ăn tươi nuốt sống.
Cha ta ấp úng:
"Nó là con tôi, tôi muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì...
Giọng ông ngày càng nhỏ dần, cuối cùng đành buông tay ra.
"Đã muốn lớn chuyện, ta đích thân cùng ông đến quan phủ một chuyến."
Quan sai họ Tần lập tức biến sắc:
"Huyện lệnh đại nhân đang đi vắng, không cần phải đến quan phủ đâu."
Lâm Dịch Nhiên nhíu mày:
"Đại nhân không ở đây, ai hạ lệnh đến Lâm phủ bắt người?"
Ta nghe mà trong lòng không nhịn muốn bật .
Tên quan sai Tần Giác này vốn là cũ của cha ta, chỉ định nhân lúc huyện lệnh đại nhân không có mặt, bắt ta về ngồi tù mấy ngày.
Lâm Dịch Nhiên chậm rãi :
"Vậy thì đợi huyện lệnh đại nhân trở về, sẽ mở công đường xét xử."
Cha ta lập tức đẩy Lý A Kiều lên phía trước:
"Nhưng ta phải theo chúng ta về. Lâm thiếu gia, ta đã lừa cả Lâm phủ các người. Đây mới là tân nương thật mà các người mua."
Tim ta như bị bóp nghẹt từng chút một.
Nếu Lâm Dịch Nhiên giao ta ra, ta chắc chắn không có kết cục tốt.
07
Ánh mắt của Lâm Dịch Nhiên chuyển sang Lý A Kiều.
Toàn thân Lý A Kiều run rẩy không ngừng.
"Cha ta đã qua đời, nàng ta không muốn vào Lâm phủ, ta trả lại tự do cho nàng ta. Chuyện này không đến lượt người ngoài như ông xen vào."
Mặt cha ta lộ vẻ lúng túng, lắp bắp:
"Vậy... Tô Hỉ Nhi thì sao? Nó là con tôi mà."
*
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía ta, khiến ta căng thẳng đến nỗi nín thở.
Lâm Dịch Nhiên cụp mắt xuống, giọng lạnh nhạt:
"Ông vừa Tô Hỉ Nhi đã trộm bạc của ông. Bao nhiêu? Ta trả thay cho nàng."
*
Mặt cha ta thoáng vẻ khinh khỉnh:
"Muốn dùng bạc để dàn xếp êm đẹp? Không có..."
Chữ "cửa" còn chưa ra, Lâm Dịch Nhiên đã rút từ trong túi áo ra một thỏi bạc lớn sáng bóng:
"Thế này đủ chưa?"
Cha ta lập tức nở nụ xu nịnh:
"Đủ rồi, đủ rồi!"
Ông nhận lấy thỏi bạc, không tin nổi vào mắt mình, còn cắn thử một miếng để kiểm tra.
*
"Nhưng ta có điều kiện."
"Điều kiện gì?"
*
Lâm Dịch Nhiên quay sang bảo Trần quản gia :
"Đi viết một tờ cam kết đoạn tuyệt quan hệ cha con."
Rồi hắn quay lại với cha ta:
"Ký vào, từ nay về sau ông và Tô Hỉ Nhi không còn liên quan. Nếu còn đến Lâm phủ chuyện, đừng trách ta không khách sáo."
*
Ta ngỡ ngàng gương mặt nghiêm nghị, lạnh lùng của hắn, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác khó tả.
Trước đây, khi nghe gia nhân trong phủ khen ngợi thiếu gia, ta không hề cảm nhận gì. Nhưng lúc này, dường như ta đã hiểu.
*
"Ồ, thì ra Lâm thiếu gia cũng để ý con tôi. Được thôi, phục vụ lão gia xong giờ lại phục vụ thiếu gia."
Cha ta nham hiểm, ký tên vào tờ cam kết.
*
Đám đông dần tản đi, ta đi theo Lâm Dịch Nhiên vào trong.
Đám gia đinh đều bận việc riêng, ta khẽ gọi:
"Lâm thiếu gia."
Hắn quay lại, hỏi:
"Có việc gì?"
"Ông ta lợi quá. Cho ông ta nhiều bạc như thế, vì tôi thật không đáng."
Hắn nhạt, ánh mắt mang ý sâu xa:
"Vậy sao? Đợi huyện lệnh đại nhân trở về rồi hãy tiếp."
*
"À?" Ta hoàn toàn không hiểu ý hắn.
"Trên đời này, mọi lợi ích đều phải trả giá."
Ánh mắt hắn lại rơi xuống nốt ruồi giữa trán ta.
Bạn thấy sao?