Lắm Mồm hoảng hốt hỏi:
“Người, không thích à? Vậy để tôi đổi cái khác.”
Nói xong, nó lại chui tọt vào bụi cỏ, tha ra một con gián sống để ngay trước chân tôi.
“Nhìn này, con này vẫn còn bò đó!”
Con gián lập tức tăng tốc, bò lên mắt cá chân tôi.
Sau một màn acapella kết hợp breakdance điên cuồng, tôi ngửa đầu lăn đùng ra ngất xỉu.
Bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng hét hốt hoảng của Lắm Mồm:
“Người ơi! Cô vui quá mà ngất xỉu à?!”
6
Cuộc sống cùng Lắm Mồm vui đến mức tôi thậm chí còn quên cả chửi sếp hàng ngày.
Ban ngày tôi đi , buổi tối thì dẫn nó đi chơi, mọi muộn phiền đều bị gạt sang một bên.
Cho đến khi trai tôi tìm đến tận cửa.
“Niệm Niệm, đã nhắn cho em rất nhiều tin, gọi điện cũng không nghe, rốt cuộc em bị sao ?”
Lúc này tôi mới chợt nhớ ra, từ sau lần cãi nhau đó, tôi đã im lặng với ta hơn một tháng rồi.
Anh ta bực bội vò đầu:
“Anh đã rồi, với ấy chỉ là đồng nghiệp bình thường, sao em cứ không chịu tin ?”
Bạn trai tôi, Triệu Nguyên, vốn là học cấp ba.
Sau khi tốt nghiệp đại học, chúng tôi bắt đầu xa.
Nhưng không biết từ bao giờ, những cuộc trò chuyện ngày càng ít đi, cảm cũng ngày một nguội lạnh.
Tôi từng cố gắng hàn gắn.
Một cuối tuần nọ, tôi hăm hở bắt xe đến thành phố của , muốn dành cho một bất ngờ.
Thế , thứ tôi thấy là tay trong tay với một khác, thân mật, cùng nhau đi mua sắm.
Tôi và cãi nhau một trận lớn.
Anh không những không giải thích mà còn đổ lỗi cho tôi, bảo tôi không tin tưởng .
“Thôi nào, em cũng ầm lên đủ rồi. Đừng có bám riết lấy nữa, cũng bận lắm đấy.”
Ánh mắt Triệu Nguyên đầy vẻ mất kiên nhẫn.
Nhớ lại chuyện cũ, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt.
Tôi vung tay tát thẳng vào mặt ta.
“Trước đây tôi chưa rõ, bây giờ chính thức thông báo với : Chúng ta kết thúc rồi!”
“Cút khỏi nhà tôi ngay!”
Triệu Nguyên ôm mặt, không thể tin nổi:
“Phùng Niệm, em chắc chắn muốn chia tay? Anh cho em biết, lần này dù em có quỳ xuống cầu xin, cũng sẽ không quay lại đâu!”
Nói xong, ta tức giận bỏ đi.
Một cơn đau buồn dâng lên trong lòng tôi.
Không phải vì chia tay, mà vì bao nhiêu năm nay, tôi đã hết lòng vì một kẻ như thế.
Càng nghĩ càng tủi thân, tôi ôm hộp khăn giấy, vừa khóc vừa xì mũi.
Lắm Mồm từ trong nhà bước ra, thấy cảnh tượng này liền tò mò hỏi:
“Người ơi, sao ?”
“Tôi chia tay rồi.”
“Chia tay là gì?”
“Tức là… giống như cậu với con mèo cậu thích phải xa nhau, không bao giờ gặp lại nữa.”
“À, tôi biết rồi, cái đó gọi là đương. Người ơi, tôi cũng muốn đương!”
“Cậu không thể đương .”
“Tại sao?”
“Cậu không có bi.”
“Vậy hai người không đương nữa… cũng vì ta không có bi à?”
“…”
7
Gần đây, tôi cảm thấy lũ mèo trong khu chung cư có gì đó rất kỳ lạ.
Mỗi lần đi bộ trong khu, tôi đều có cảm giác bị chúng phục kích.
Những cặp mắt mèo hoặc gần hoặc xa, chăm chăm tôi đầy ẩn ý.
Nghe có vẻ khó tin, tôi thề rằng tôi đã thấy sự giễu cợt và chế nhạo trên mặt chúng.
Chẳng bao lâu, tôi đã tìm ra nguyên nhân.
Buổi tối, trong khi Lắm Mồm và A Hoa đang chơi , tôi và Lý Nguyệt đứng bên cạnh trò chuyện.
Vô ngước lên, tôi thấy vài con mèo đang ngồi thành vòng tròn dưới gốc cây xa xa.
Tò mò, tôi lén lút lại gần để nghe xem chúng gì.
Kết quả, tôi nghe thấy giọng của Lắm Mồm.
“…Bị con người giống đực đá, khóc lóc om sòm ở nhà mấy ngày liền… Tôi khuyên mãi mà không .”
“A Hoa, cái này gọi là gì ấy nhỉ? À đúng rồi, đầu óc đương! Cô ta chính là một con người có đầu óc đương!”
“Hết cứu rồi hết cứu rồi, tôi cũng chịu thua rồi!”
Tôi đau lòng vì thất , mà Lắm Mồm lại đi rêu rao khắp nơi, bôi nhọ danh tiếng của tôi, bảo tôi sao còn mặt mũi mà sống trong thế giới mèo nữa!
Không nhịn nổi nữa, tôi gào lên:
“Lắm Mồm!!!”
Mấy con mèo xung quanh thấy tôi thì chạy tán loạn, riêng Lắm Mồm ngồi im một chỗ, chột dạ lầm bầm:
“Thì sự thật là thế mà…”
Lý Nguyệt nghe thấy tiếng tôi, vội chạy lại hỏi:
“Sao thế, có chuyện gì à?”
Tôi nghẹn lời, vào đôi mắt trong veo của ấy, đành sửa miệng:
“À… không có gì đâu. Chỉ là… tôi muốn là… lông lưng của Lắm Mồm đen ghê ha!”
8
Dù chia tay rất dứt khoát, cảm giác u ám vẫn bao trùm lấy tôi suốt một thời gian dài.
Tôi ủ rũ cả ngày, chẳng còn tí tinh thần nào.
Lúc đầu, Lắm Mồm còn kiên nhẫn ở bên cạnh an ủi tôi, mặc kệ tôi ôm, vùi mặt vào lông nó mà khóc, thậm chí cắn nó nó cũng không giãy giụa.
Nó còn hùa theo tôi chửi tên trai cũ khốn nạn:
“Tên đó đáng ghét quá! Chắc chắn là một con chó!”
Tôi chỉnh lại:
“Chó đáng thế cơ mà, đừng có phạm chó!”
Nó không đồng cho lắm, cuối cùng cũng không cãi lại.
Sau đó, nó bắt đầu nằm dài trên bệ cửa sổ, chằm chằm ra ngoài đường.
Tôi tưởng nó muốn ra ngoài chơi, khi tôi hỏi thì nó bảo đừng phiền nó.
Có gì đó sai sai… Tôi cứ cảm giác Lắm Mồm đang âm mưu chuyện gì đó.
Nó không còn đòi đi chơi nữa, mà ngày nào cũng nằm dài trên ban công, lẩm bẩm mấy câu khó hiểu:
“Mặt trời mọc lên… cửa nhà đối diện mở ra… cái hộp dài màu xanh chạy qua… gọi là xe gì ấy nhỉ… rồi không lâu sau…”
Tôi nghi ngờ nó bị nhập, cũng không chắc có thứ gọi là “ma mèo” tồn tại trên đời không.
Cuối cùng cũng đến cuối tuần, tôi định ngủ bù một giấc thật đã.
Nhưng mới sáng sớm, tôi đã bị một cú tát trời giáng của Lắm Mồm đánh thức.
“Người ơi! Người ơi! Mau dậy, đưa tôi ra ngoài chơi!”
Tôi mắt nhắm mắt mở điện thoại, rồi kết luận nó bị điên.
“Không đi! Giờ còn sớm mà!”
Tôi quay lưng ngủ tiếp, Lắm Mồm thật sự hóa điên.
Nó chạy nhảy trên giường, lao từ đầu này sang đầu kia, lúc thì bật nhảy qua người tôi, lúc thì leo lên gối tôi… rồi xì một phát ngay bên cạnh mặt tôi.
Miệng nó liên tục gào rú:
“Đi mà đi mà đi mà đi mà đi mà đi mà đi mà—”
Cuối cùng, tôi bị nó cho phát cáu, tức giận lôi nó xuống nhà.
Lắm Mồm vừa đi vừa dáo dác quanh, rõ ràng đang tìm thứ gì đó.
Tôi cúi xuống lướt điện thoại, chưa đầy mấy giây sau, ngẩng lên thì đã mất hút nó rồi.
Tôi hoảng hốt gọi tên nó, không thấy tiếng mèo đáp lại.
Một cơn lo lắng dâng lên trong lòng, tôi lập tức chạy đi tìm.
Cuối cùng, ở một con đường nhỏ trong khu vườn chung cư, tôi cũng thấy bóng dáng nó.
Lắm Mồm đang cắn gấu quần một người đàn ông, cố gắng kéo hắn về phía tôi.
Tôi lao đến, ôm chặt lấy nó, hốt hoảng hỏi:
“Lắm Mồm! Cậu đang cái quái gì ?!”
Nó thấy tôi thì đôi mắt sáng rỡ, giơ móng vỗ vỗ tay tôi, rồi tự hào tuyên bố:
“Người ơi, đây là con người hoang mà tôi vừa nhặt , có muốn nhận nuôi không?”
9
Trước mặt tôi là một người đàn ông mặc đồ thể thao, có vẻ như vừa chạy bộ xong.
Áo ta bị mồ hôi thấm ướt, dán sát vào người, để lộ đường nét vai và cổ đẹp mắt.
Anh ta rất cao, khuôn mặt ưa , trông có chút quen quen.
Lắm Mồm ghé sát vào tai tôi thì thầm:
“Tôi đặc biệt chọn con người giống đực này cho đấy! Thế nào, có phải tốt hơn tên trước kia không?”
Tôi và người đàn ông kia tròn mắt nhau, không biết nên gì.
Không khí lúng túng đến mức cần ai đó lên tiếng để vỡ.
Thế là tôi và ta đồng thời mở miệng:
“Chào , tôi là Lục Thành. Cô đang ôm một con chó hay một con mèo ?”
“À đúng đúng đúng, nó tên là Phùng Niệm, còn tôi là Lắm Mồm… À không, khoan đã…”
Cả hai chúng tôi đều sững sờ.
Sau khi nhận ra mình vừa nhầm, cả hai không nhịn bật .
Bầu không khí ngượng ngập lập tức biến mất, chúng tôi trò chuyện như thể đã quen từ lâu.
Tôi mới biết hóa ra Lục Thành sống ngay tòa bên cạnh, là một giáo viên tiểu học, mỗi sáng sớm đều ra ngoài chạy bộ.
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Lắm Mồm, tôi chợt hiểu ra dạo này nó ngày nào cũng ngồi chồm hổm bên cửa sổ để gì rồi.
Sau một hồi chuyện, Lục Thành đề nghị mời tôi đi ăn sáng.
Anh ấy chọn đúng quán tôi hay ghé nhất, gọi đúng món tôi thích nhất.
Tôi ngạc nhiên hỏi:
“Anh sao biết tôi thích món này?”
Lục Thành ngừng lại một chút, gãi đầu giải thích:
“Trước đây tôi từng thấy ở quán này vài lần, lần nào cũng gọi món này.”
Sau khi ngồi xuống, ấy chủ đi lấy đũa, thìa, chuẩn bị nước chấm, thậm chí còn rót nước và đưa khăn giấy cho tôi.
Lắm Mồm nằm gọn trong lòng tôi, lén lút thì thầm:
“Sao hả, sao hả? Người ta chu đáo thế còn gì!”
Tôi và Lục Thành tiếp tục chuyện.
Từ công việc, du lịch, sở thích đến gia đình, tôi bất ngờ nhận ra chúng tôi có rất nhiều điểm chung.
Rồi câu chuyện vô chuyển sang Lắm Mồm.
“Lắm Mồm béo thế này, chắc chắn là nhờ chăm sóc tốt lắm.”
“À… thật ra cũng không hẳn…”
“Tên Lắm Mồm nghe vui thật, có phải đặt vì nó hay—”
“Không không không!” Tôi lập tức cắt ngang:
“Tôi đặt tên này vì ngay lần đầu tiên thấy nó, tôi đã bị khí chất oai phong lẫm liệt của nó cho rung !”
“Trong Lắm Mồm, tôi thấy sự kiên cường bất khuất!”
“Tôi thấy linh hồn cao quý ẩn giấu trong thân xác nhỏ bé ấy!”
“Tôi thấy sức hút của một con mèo trưởng thành!”
Lục Thành tôi với vẻ hoang mang, rồi xuống con mèo đang ngẩng cao đầu đầy tự hào trong lòng tôi.
Anh mấp máy môi mấy lần cuối cùng không gì.
Bữa sáng diễn ra trong không khí thoải mái và vui vẻ.
Trở về nhà, Lắm Mồm hưng phấn nhảy loạn khắp nơi:
“Người ơi, tôi thấy con người này rất ổn! Cô đương với ta đi!”
Tôi suýt sặc nước, nghiêm túc ngồi xuống trước mặt nó:
“Lắm Mồm, tôi hiểu ý tốt của cậu, tôi phải rõ một điều.”
“Con người không thể đánh giá nhau chỉ qua một bữa ăn sáng.”
“Nhất là trong chuyện đương, phải tìm hiểu lâu dài mới quyết định .”
Tôi liếc chính mình trong gương:
Mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình, tóc rối bù như ổ quạ, quầng thâm mắt đậm đến mức chạm cả má.
Tôi tuyệt vọng kêu lên:
“Lắm Mồm! Cậu không biết rằng con người phải chỉnh trang trước khi gặp người khác à?!”
10
Gần đây, Lắm Mồm rất kỳ lạ.
Nó liên tục hỏi tôi những thứ mà trước đây chẳng bao giờ quan tâm.
Ví dụ như tôi thích ăn gì, thích chơi gì, thích kiểu đàn ông như thế nào.
Ngoài ra, nó còn ngày nào cũng hỏi:
“Cái người lang thang đó đáng thương thế, không định nhận nuôi ta à?”
Tôi mất cả buổi trời để giải thích cho nó hiểu rằng Lục Thành có nhà của riêng mình.
Sau khi biết sự thật, Lắm Mồm có vẻ hơi thất vọng.
Nhưng với trí thông minh của mình, nó nhanh chóng nghĩ ra cách mới.
Đó là ngày nào cũng ép tôi thức dậy sớm để dắt nó ra ngoài.
Bây giờ, cứ đúng sáu giờ sáng là tôi lại bị nó vả một cái tỉnh giấc.
“Người ơi, dậy nhanh lên! Con người kia sắp ra ngoài rồi!”
Sau khi tôi rời khỏi giường, nó còn nhắc nhở:
“Nhanh lên nào, liếm lông đi, sắp ra ngoài rồi!”
Nhờ , dạo này sáng nào tôi cũng cờ “gặp gỡ” Lục Thành.
Vừa thấy tôi, Lục Thành ngạc nhiên:
“Phùng Niệm, em cũng ra chạy bộ mỗi sáng à?”
Tôi muốn khóc mà không có nước mắt.
Không thể rằng mình bị một con mèo ép phải ra khỏi nhà, cũng không thể bảo ấy đừng ra đường quá sớm.
Cứ thế, tôi dần dần hình thành thói quen ngủ sớm, dậy sớm, kiên trì vận .
Tôi và Lục Thành ngày càng quen thuộc hơn, mỗi lần tập thể dục xong đều cùng nhau ăn sáng.
Anh ấy rất hài hước, hay kể những chuyện vui trong trường học, khiến tôi đến mức ôm bụng.
Buổi tối, cũng tham gia cùng tôi và Lý Nguyệt trong hội “dắt mèo đi dạo”, tay chắp sau lưng, bước đi nhàn nhã như một ông cụ non.
Thậm chí, Lý Nguyệt còn len lén hỏi tôi:
“Đây là trai cậu à?”
Tôi lắc đầu như trống bỏi.
Nhưng ánh mắt đầy ẩn ý của ấy vẫn cứ lướt qua lướt lại giữa tôi và Lục Thành, cuối cùng kết luận:
“Mình đoán ta có ý với cậu đấy.”
Tôi không để tâm lắm.
Bây giờ tôi chưa có tâm trạng để bắt đầu một mối quan hệ mới, chỉ coi Lục Thành là một người .
Nhưng không thể phủ nhận rằng, tôi và ấy thực sự rất hợp nhau.
Từ khẩu vị, sở thích đến dành cho vật, chúng tôi đều giống nhau đến kỳ lạ.
Lắm Mồm đặc biệt thích Lục Thành.
Mỗi ngày đều đòi chơi với ấy, có lúc còn không cho tôi lại gần.
Nếu có ngày nào đó không gặp , tâm trạng nó liền tụt xuống thấy rõ.
Thậm chí, điều này còn khiến tôi có chút ghen tị.
Mỗi lần tôi gặp Lục Thành về, Lắm Mồm lại tra hỏi tôi một cách nghiêm túc:
“Người cảm thấy con người này tính cách thế nào?”
“Hôm nay hai người có vui vẻ không?”
“Người thấy hôm nay ta thể hiện ổn không? Có cần cải thiện điểm gì không?”
Tôi không biết nó đang tính toán gì, vẫn trả lời từng câu hỏi một.
Nửa đêm, tôi dậy đi vệ sinh, vô thấy Lắm Mồm nằm trên ban công, lẩm bẩm một mình.
“Tính cách hiền lành, điểm ấn tượng cao, một hộp pate.”
“Người rất thích mấy câu chuyện của ta, một hộp pate.”
“Người hôm nay muốn đi biển, hai hộp pate…”
11
Rất hiếm khi có ngày nghỉ, Lục Thành nhắn tin hỏi tôi có muốn đi biển không.
Thành phố chúng tôi cách biển không xa, đi ô tô một ngày là đi về .
Vừa hay, hai hôm trước tôi cũng có ý định này, không ngờ ấy lại chủ đề nghị trước.
Đây có phải gọi là tâm linh tương thông không?
Lắm Mồm biết chuyện, lập tức xúi giục tôi đồng ý:
“Đi đi đi! Dắt theo Lắm Mồm nữa! Lắm Mồm từ khi sinh ra đến giờ chưa bao giờ thấy biển!”
Nhìn vẻ mặt đáng thương của nó, tôi đành gật đầu.
Sáng hôm đó, Lục Thành lái xe đến đón tôi.
Anh còn mua theo bánh bao hấp và cả một túi đầy ắp đồ ăn vặt:
“Ăn chút đi, đừng để đói.”
Hành trình mất khoảng hai tiếng.
Ăn no rồi, ấy liền bảo tôi:
“Ngủ thêm một lát đi, đến nơi gọi em dậy.”
“Thế còn …”
Như thể đoán tôi định gì, lập tức tiếp lời:
“Không sao đâu, không buồn ngủ. Nếu mệt, sẽ gọi em.”
Tối hôm qua tôi thức khuya đọc tiểu thuyết, bây giờ đúng là có hơi mệt.
Nghe ấy , tôi yên tâm nhắm mắt lại.
Trong xe vang lên những bản nhạc piano du dương.
Là những bài tôi thích nhất.
Mùi hương thoang thoảng trong xe tạo cảm giác dễ chịu, khiến tôi thiếp đi lúc nào không hay.
Mơ mơ màng màng, tôi hé mắt ra.
Qua ánh sáng lờ mờ, tôi thấy gương mặt nghiêng của Lục Thành.
Sống mũi cao và thẳng.
Đôi mắt tập trung vào con đường phía trước, sáng lấp lánh như có ánh sao.
Tay áo xắn lên đến khuỷu, để lộ cánh tay rắn chắc.
Những đường gân nổi lên rõ rệt, chứng tỏ người này thường xuyên tập luyện.
Nhiệt độ trong xe… hình như hơi cao.
Tôi nghĩ ngợi vẩn vơ rồi lại thiếp đi.
Lần tiếp theo mở mắt, tôi bị đánh thức bởi tiếng gào thét đầy phấn khích của Lắm Mồm:
“BIỂNNNN! NHIỀU NƯỚC QUÁ ĐI!”
“BIỂNNNN! SIÊU NHIỀU NƯỚC LUÔN!”
Tôi chớp mắt một cái, liền thấy gương mặt Lục Thành ở ngay sát mình, gần đến mức có thể đếm từng sợi lông mi.
Thấy tôi tỉnh dậy, lập tức ngồi thẳng dậy, lùi ra xa, vành tai thoáng ửng đỏ:
“Em dậy rồi à… Anh đang định gọi em dậy đấy…”
Tôi cũng hơi ngại ngùng:
“Ờ ờ, tại em ngủ sâu…”
Lắm Mồm chui vào giữa hai chúng tôi, thẳng thắn :
“Anh ta không phải định gọi đâu.”
“Anh ta đã gọi suốt cả buổi trời rồi, cứ chảy nước dãi mà không chịu tỉnh, nên bọn tôi phải ngồi trong xe chờ mãi!”
…
Mèo này có thể mang đi hiến mồm không?
Bạn thấy sao?