Lâm Miểu Buông Bỏ – Chương 5

Những người trong đoàn luống cuống cho tôi thở oxy, cho tôi uống nước có hàm lượng đường cao.Còn tưởng tôi quá khó chịu, họ vội vàng dỗ dành tôi: "Ôi chao, đừng khóc mà , không sao, không sao, lượng oxy trong m.á.u tăng lên rồi, đừng sợ, có chúng tôi ở đây, không c.h.ế.t đâu!""Đúng , còn trẻ như , chắc chắn sẽ không sao đâu, sau này đường còn dài, mới đến đâu đâu chứ?"Tôi khóc không thành tiếng, cuối cùng lại bị giọng địa phương của người Đông Bắc chọc .Dưới sự giúp đỡ của họ, tôi đứng dậy từ bãi tuyết, hướng về phía ánh vàng rực rỡ xa xa, hướng về cuộc đời mới của tôi.Dù cho xiềng xích có nhiều đến đâu, đường đi có gian nan đến nhường nào.Tôi cũng có thể một mình leo lên đỉnh, không phải sao?10Trở về, tôi tìm lại một số sở thích cũ của mình.Ví dụ như thể thao mạo hiểm, ví dụ như đua xe.Ví dụ như, nuôi một chó nhỏ mà tôi thích.Trước khi đính hôn với Hoắc Khuynh, tôi thực ra là một người có tính cách phóng khoáng và vui vẻ.Yêu thích tất cả những thứ tràn đầy sức sống.Chỉ là sau này, đến cả tự do của bản thân cũng không có.Nói gì đến thích.Tôi nuôi một chó Malta lai, tôi gọi nó là An An.Nó có một bộ lông màu nâu caramel mềm mại, đôi mắt to tròn ngây thơ.Mỗi lần chạy, hai tai nó ve vẩy, trông như một bình gas mini.Chó nhỏ dễ gần hơn người.Chó nhỏ cũng hiểu rõ nhu cầu của hơn người.Chó nhỏ sẽ không bao giờ lạnh nhạt với , chó nhỏ biết nó, nó cũng .Mà gặp lại Hoắc Khuynh.Là ở ngay trước cửa nhà mới của tôi.Tôi đang chuẩn bị ra ngoài dắt An An đi dạo.Vừa mở cửa, liền thấy Hoắc Khuynh đang đứng ở cửa thang máy.Bên cạnh ta còn dắt theo Hoắc Dữ Thời, Hoắc Dữ Thời đang căng thẳng An An trong tay tôi.11"Hai người đến đây gì?"Tôi ngồi đối diện Hoắc Khuynh, lạnh nhạt hỏi ta.Hoắc Dữ Thời thì nằm bò ở cuối ghế sofa, nhíu mày An An đang ăn uống ngon lành.Hoắc Khuynh im lặng quan sát tôi một lúc: "Miểu Miểu, em gầy đi rồi."Tôi hơi nhướng mắt: "Đừng có đánh trống lảng.""Là con trai muốn đến thăm em, không cản .""Hoắc Khuynh." Tôi hỏi ta, "Anh còn nhớ lần trước tôi đã gì với không? Chúng ta ly hôn rồi, xin hai người đừng đến phiền cuộc sống của tôi nữa, nghe không hiểu sao?"Hoắc Khuynh mím môi thành một đường thẳng: "Miểu Miểu, Dữ Thời còn nhỏ, không thể không có mẹ."Tôi bật .Gọi điện thoại cho bảo vệ khu chung cư."Mời" hai bố con này ra ngoài.Hoắc Dữ Thời không muốn ra ngoài.Cứ đứng lì ở cửa ra vào nhà tôi tôi, miệng mấp máy, dường như muốn gì đó.Tôi ôm An An, không thèm cậu bé lấy một cái.Cứng rắn đóng cửa lại.Tôi sợ nếu thêm một cái nữa, tôi sẽ lại mềm lòng theo bản năng.Thằng bé là m.á.u thịt tôi đã nằm trong phòng phẫu thuật, đau đến xé ruột xé gan sinh ra.Tôi đã ôm thằng bé, thương thằng bé, dỗ dành thằng bé, cưng chiều thằng bé.Từ đầu tiên thằng bé bập bẹ chính là "mẹ".Lúc nhỏ, Hoắc Dữ Thời gặp ai cũng khóc, chỉ khi ở trong lòng tôi, thằng bé mới yên tĩnh, đáng .Nhưng sau này, mẹ Hoắc tôi dạy dỗ con không tốt, dùng cái gọi là giáo dục tinh để bồi dưỡng thằng bé.Sự trưởng thành của con trẻ, luôn là sự truyền đạt và thể hiện của giáo dục gia đình.Ai gì với nó, nó sẽ ghi nhớ điều đó, ra điều đó.Sau khi dần lớn lên, thằng bé cũng không muốn thân thiết với tôi nữa.Thằng bé bắt đầu xa lánh tôi, đối xử với tôi khách sáo như Hoắc Khuynh.Thằng bé sẽ gọi tôi là "mẹ", chuyện cứ coi tôi như người ngoài."Mẹ, mẹ có thể để bố dạy con không? Bà nội học vấn của mẹ không cao bằng bố, dạy con không tốt.""Mẹ, sao mẹ cứ ở nhà suốt , mẹ không có sở thích gì sao? Mẹ của các con đều có.""Mẹ, mẹ nghiêm túc quá, không giống dì Vi Vi, lúc nào cũng có những ý tưởng mới lạ và thú vị."... 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...