Tôi cố nén cơn giận, cố gắng để mình không giống như một kẻ điên cuồng, từng chữ từng chữ với ta: "Hoắc Khuynh, chúng ta đã ly hôn rồi."Em không còn là vợ , cũng không phải là người giúp việc của ."Cho dù dạ dày có đau hay không, có tìm thuốc đau dạ dày hay không, đều không liên quan đến em, hơn nữa chỉ cần lên tiếng, cũng không thiếu người mua thuốc cho ."Con bị bệnh, với em bao nhiêu cũng vô dụng. Em không phải là bác sĩ, em cũng chưa từng thấy một người bố nào trong lúc này còn hỏi mẹ của con phải sao."Em không biết rốt cuộc muốn gì, có lẽ là không cam tâm, có lẽ là đã quen với sự chăm sóc của em."Nhưng Hoắc Khuynh, em không muốn khó nghe, chúng ta đã kết thúc rồi, đừng đến phiền cuộc sống của em nữa, hiểu không?"Nói xong những lời này, tôi dứt khoát cúp máy.Lật điện thoại, lấy thẻ sim ra, ném vào thùng rác.8Xã hội bây giờ, mọi thứ đều liên kết với thẻ điện thoại.Tôi không ngờ Hoắc Khuynh và Hoắc Dữ Thời lại dăm ba bữa gọi điện thoại cho tôi.Đương nhiên, cũng sẽ không cho rằng Hoắc Khuynh còn cảm với tôi.Chẳng qua là tôi đã chăm sóc họ quá lâu, nhất thời khó mà quen.Tôi lại một thẻ mới, rút một ít tiền mặt.Đăng ký tham gia một đoàn khảo cổ, đi cùng họ đến Đại Tây Bắc một chuyến.Đây là một dự án mà tôi từng thấy trên mạng.Khi đó nhắc đến, Hoắc Khuynh ta không có thời gian."Bạn bè" trong giới : "Cái này cũng keo kiệt quá."Lâm Miểu, với thân phận của Hoắc thiếu, đoàn du lịch rẻ tiền như thật là mất mặt."Tôi , không gì nữa.Khi đó cảm thấy chẳng qua là ý nghĩ nhất thời.Hoắc gia sẽ không cho phép tôi tùy hứng như .Không ngờ bây giờ, ngược lại dễ dàng như thế.Một xiềng xích bị vỡ, người bị trói buộc phải bắt đầu vùng vẫy từ trong tâm.9Ngày đi theo đội khảo cổ.Bầu trời rất trong.Hành trình là đi bằng tàu hỏa.---Suốt chặng đường, đoàn tàu rung lắc dữ dội, mỗi lần tôi chìm sâu vào giấc mộng mệt mỏi ấy, đều sẽ bị đánh thức một cách chậm rãi.Ánh sáng ban mai vừa ló dạng, vẫn còn m.ô.n.g lung hỗn độn.Chuyến khảo cổ lần này đi theo vòng cung lớn Thanh Hải - Cam Túc.Xuất phát từ Tây Ninh, đến Trà Khả, Thanh Hải, đi qua hồ muối Sát Nhĩ Hán, dừng chân tại Đại/Tiểu Sài Đán và thành phố Ma Quỷ.Hang Mạc Cao sừng sững giữa sa mạc, Nguyệt Nha Tuyền tĩnh mịch trong đêm.Đi qua Đôn Hoàng, vượt Gia Dụ Quan, dọc đường là vô số núi đan hà đầy màu sắc.Đội khảo cổ chủ yếu là các nhà địa chất học.Nhìn qua đều có vẻ không giỏi ăn , lại có thể thao thao bất tuyệt về một đống đất, một ngọn cỏ, một bông hoa dại không tên.Thỉnh thoảng hài hước, lúc lại dí dỏm.Khiến cho vùng Tây Bắc rộng lớn, hoang vu, tràn đầy sức sống mãnh liệt.Không thể phủ nhận, gia cảnh tốt cùng những năm tháng Hoắc gia bồi dưỡng đã giúp tôi tiếp với rất nhiều điều mà người khác không thể chạm tới.Trước đây, trong nhận thức của tôi, đi đây đi đó là chuyện phải cùng gia đình mới có thể vui vẻ hơn.Nhưng giờ đây, đi bộ ở Nhã Đan, cắm trại giữa sa mạc.Thịt dê nướng khét, cả người đầy cát bụi, lại cho tôi thấy bầu trời đầy sao sáng rực rỡ hơn.Tôi biết Hoắc Khuynh vẫn sẽ tra ra hành trình của tôi, điều đó không còn quan trọng nữa.Sau đó, khi kết thúc hành trình Tây Bắc, tôi đã kết và trao đổi thông tin liên lạc với những người mới quen này.Sau vài ngày nghỉ ngơi, chỉnh đốn lại ở thành phố.Chúng tôi lại xuất phát lên đường Tứ Xuyên - Tây Tạng.Khoảnh khắc leo lên đỉnh Everest.Tôi bị say độ cao nghiêm trọng.Thở gấp, đầu đau như búa bổ.Tôi gần như nghĩ rằng mình sẽ bỏ mạng tại dãy núi cao nhất này.Nhưng xa xa, ánh vàng rực rỡ chiếu rọi trên núi tuyết, mọi người trên đỉnh núi đều đang reo hò.Trong bầu không khí náo nhiệt, hỗn loạn ấy, tôi bật khóc nức nở.
Bạn thấy sao?