Tôi từ nhỏ đã Hoắc gia nhắm con dâu.Năm hai mươi tuổi, tôi kết hôn với Hoắc Khuynh.Năm hai mươi tư tuổi, tôi sinh Hoắc Dữ Thời.Hoắc Dữ Thời rất giống Hoắc Khuynh, luôn trầm mặc ít , không thân thiết với tôi lắm.Mỗi tối, trước khi đi ngủ, tôi đều mang cho hai bố con họ một ly sữa nóng.Nhưng hôm đó, Hoắc Khuynh lỡ tay đổ ly sữa, Hoắc Dữ Thời lén đổ sữa đi.Tôi bỗng cảm thấy có chút mệt mỏi.Khi đưa tờ đơn ly hôn cho Hoắc Khuynh.Anh ta cau mày, khó chịu hỏi tôi: "Chỉ vì chuyện này thôi sao?""Ừ, chỉ vì chuyện này thôi."1"Vậy còn con trai thì sao?"Hoắc Dữ Thời, em định thế nào?"Hoắc Khuynh lại khôi phục vẻ mặt không cảm , hỏi tôi như đang bàn công việc.Tôi ngồi đối diện, giống như khách hàng trên bàn đàm phán của ta, bình tĩnh : "Em sẽ từ bỏ quyền nuôi con."Căn nhà ở Đông Ngoại Ô cũng sẽ sang tên cho con, coi như tiền bồi thường nuôi dưỡng đi."Dù sao đứa trẻ này cũng mang họ Hoắc, so với việc ở cùng tôi, thằng bé và Hoắc Khuynh mới giống như người một nhà.Hoắc Khuynh rũ mắt tôi, cảm trong mắt rất nhạt, giống như không hiểu rốt cuộc tôi đang loạn cái gì."Lâm Miểu." Anh ta hạ giọng, "Nếu bởi vì chuyện ly sữa kia mà em không bỏ qua , xin lỗi em. Em biết đấy, tối qua uống say, không cố ý đối xử với em như ."Anh ta kiên nhẫn giải thích, luôn cho rằng vấn đề nằm ở ly sữa.Đêm qua Hoắc Khuynh đi xã giao về rất muộn.Tôi đợi ta nửa đêm, bị luồng khí lạnh ta mang vào khi mở cửa đánh thức.Tôi bò dậy khỏi ghế sofa, thấy ta vừa cởi áo khoác vừa khó chịu đỡ trán, liền đi vào bếp hâm nóng ly sữa đã để sẵn cho ta.Trước đây, cảm vợ chồng chúng tôi tuy không là tốt, trên mặt vẫn qua lại .Nhưng đêm qua, tôi hỏi thêm một câu: "Anh đi gặp ai ? Mùi nước hoa trên người có chút quen thuộc."Hoắc Khuynh đột nhiên buông tay đang cầm ly sữa.Tôi nhất thời không phản ứng kịp, ly thủy tinh từ đầu ngón tay hai người chạm vào nhau trượt xuống, trong căn phòng ánh đèn ấm áp, vỡ tan sự tĩnh lặng.Hoắc Khuynh cau mày, khí thế xung quanh bực bội.Anh ta lạnh lùng tôi, cảnh cáo tôi: "Lâm Miểu, em vượt quá giới hạn rồi."Sau này buổi tối em không cần đợi , cũng không cần chuẩn bị sữa cho nữa."Mà con trai tôi, Hoắc Dữ Thời, sau khi thấy hành của bố, cũng lén đổ ly sữa đi.Khi bị tôi phát hiện, thằng bé đứng ở cửa, cũng không chút cảm xin lỗi tôi: "Xin lỗi mẹ, bố không uống, con cũng không muốn uống."Có lẽ trong mắt hai bố con họ, đây chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể.Tôi không thể, cũng không nên vì chuyện này mà ầm ĩ lên.2Tôi không giải thích thêm.Ký tên xong, ủy thác cho luật sư.Lựa chọn kết thúc cuộc hôn nhân này của tôi và Hoắc Khuynh.Hoắc Khuynh nhàn nhạt rất nhiều về việc phân chia tài sản.Tôi không nghe, cũng không quan tâm lắm.Về phòng thu dọn đồ đạc của mình.Anh ta rũ mắt: "Lâm Miểu, thủ tục vẫn cần thời gian, em không cần vội vàng chuyển ra ngoài như , căn nhà này cũng có thể để lại cho em."Tôi người đàn ông vẫn trầm ổn lạnh lùng này.Bình tĩnh dùng lời ta từng để đáp lại: "Làm việc vẫn nên dứt khoát, tránh dây dưa để lại vấn đề."Hoắc Khuynh không gì nữa.Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng việc thu dọn hành lý lại là một việc không biết bắt đầu từ đâu.Trong nhà đâu đâu cũng là đồ đạc linh tinh, từng chút từng chút đều do tôi tự tay sắp xếp.Tôi quanh một vòng, cuối cùng quyết định giải quyết đơn giản, kéo vali hành lý đi ra cửa.Hoắc Khuynh chặn tôi lại: "Em định đi đâu?"Về nhà bố mẹ em sao?"Anh bảo tài xế đưa em đi.""Không cần." Tôi từ chối, với ta, "Ngày mai nhớ bảo người giúp việc dọn dẹp hết đồ đạc của em đi, em sẽ không xử lý đâu."Dù sao nhà họ cũng không thiếu một người việc như tôi.Khi bước ra khỏi cửa, nghĩ ngợi một chút.Tôi vẫn quay lại, với Hoắc Dữ Thời vẫn luôn đứng sau Hoắc Khuynh với vẻ mặt không cảm : "Sau này mẹ sẽ không đến nhà trẻ đón con nữa, nhớ đừng đi theo người lạ."Coi như là cho mình một lời giải thích cuối cùng.Nói xong, tôi quay người rời đi.Không thèm đứa trẻ đã từng khóc lóc khi cai sữa, tôi ôm trong lòng dỗ dành cả đêm một lần nào nữa.3Tôi mua một vé máy bay rời khỏi thành phố Bắc.Tùy ý chọn một thành phố ở phía Nam.Từ năm mười bốn tuổi, khi thông báo sau này sẽ gả vào Hoắc gia, tôi đã bị hạn chế tự do và lựa chọn.Sau khi kết hôn với Hoắc Khuynh, ngoại trừ tham gia một số hoạt cần thiết, ta cũng không bao giờ chủ đề nghị đưa tôi ra ngoài chơi.Cuộc sống thường ngày nhất, có lẽ là mỗi tối tôi đợi hai bố con họ về nhà, trước khi đi ngủ mang cho họ một ly sữa ấm.Trong giới đều , mẹ Hoắc đã dạy dỗ tôi rất tốt, hoàn toàn là người vợ may đo cho Hoắc Khuynh.Xứng với thân phận của ta, cũng chăm sóc cuộc sống của ta.Nhược điểm duy nhất là: quá hoàn hảo.Hoàn hảo đến mức có chút nhàm chán, có chút cứng nhắc.Tôi từng nghe bè của Hoắc Khuynh trêu chọc ta."Hoắc thiếu, tuổi còn trẻ đã sớm trải qua cuộc sống của vợ chồng già là cảm giác thế nào?"Vợ cậu cũng nhàm chán quá, như người giả ."Có muốn em giới thiệu cho vài người thú vị không?"Mấy hôm trước, Lương thiếu quen một vui tính, rất thú vị, giống hệt Từ Vi năm đó, thế nào, có hứng thú không?"Từ Vi, mối đầu của Hoắc Khuynh.Năm đó mẹ Hoắc không đồng ý cho họ ở bên nhau, Hoắc Khuynh chống đối rất nhiều.Sau đó cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.Họ chia tay, Từ Vi sang Mỹ.Sau đó, vào năm tôi hai mươi tuổi, Hoắc Khuynh đột nhiên chấp nhận sự sắp xếp của Hoắc gia, chủ cầu hôn tôi.Bốn năm sau, tôi sinh Hoắc Dữ Thời.À, đúng rồi, tôi nhớ ra rồi.Mùi nước hoa quen thuộc mà tôi ngửi thấy tối hôm đó là mùi mà Từ Vi từng thích dùng.Mùi hoa nhài đặc trưng.
Bạn thấy sao?