19
Tôi nghi ngờ Thẩm Việt cũng đã có ký ức kiếp trước. Lý do là ở kiếp này ấy như một “gà non” trong chuyện đó, hầu hết đều cần tôi chỉ dẫn.
Nhưng đột nhiên ấy thay đổi, không còn như đứa trẻ tò mò hỏi hết cái này đến cái kia, mà trở nên quỷ quái, còn những câu khiến tôi đỏ mặt tim đập.
Rất biết cách chọc người.
Khí chất cũng trở nên chín chắn hơn, trong ánh mắt ấy có thêm vẻ từng trải.
Không giống như độ tuổi này của ấy chút nào.
Sự quan tâm của dành cho tôi cũng đạt đến đỉnh điểm, sợ tôi bị va đập, ngã đau.
Nhưng tôi không hỏi, cũng không , cứ âm thầm hiểu ý nhau mà sống.
Vì dù là ở kiếp nào, tôi cũng cảm nhận của ấy, như là đủ.
Ngoại truyện góc của nam chính:
Lê Hi chết rồi, tôi vẫn không thể bảo vệ ấy và đứa con của chúng tôi. Tôi căm ghét sự bất lực của mình.
Tôi nghĩ có lẽ mình đã sai. Tôi không nên vì chút tham lam mà cưới Lê Hi, nếu không phải lấy tôi, ấy chắc sẽ có một tương lai tươi đẹp biết bao.
Tôi hối hận vô cùng, trước khi ý thức tan biến, một giọng vang lên bên tai.
“Anh có nguyện ý việc cho địa phủ trăm năm, đổi lấy một cuộc đời hạnh phúc cho Lê Hi không?”
Tôi không do dự: “Tôi nguyện ý.”
Làm việc cho địa phủ không biết bao nhiêu năm, khi mở mắt ra lần nữa, trước mặt tôi là Lê Hi đang đứng, tươi :
“Em có thai rồi, đứa bé là của .”
Lê Hi, Lê Hi của tôi, tôi say mê ấy.
Tôi đưa tay muốn chạm vào .
Nhưng lại nhận ra mình không thể điều khiển cơ thể này, tôi chỉ tồn tại trong cơ thể này với tư cách linh hồn, dõi theo ấy.
Như cũng tốt, có thể thấy ấy là đủ rồi.
Dần dần, tôi không còn thỏa mãn nữa, bởi vì tôi nhận ra Lê Hi có ký ức kiếp trước.
Ánh mắt ấy “tôi” ở thế giới này đầy thương, ấy vì “tôi” mà không ra nước ngoài, nũng với “tôi,” thậm chí còn dùng chuyện mang thai giả để khuyên “tôi” học tập.
Tôi ở trong bóng tối không nhịn mà nghĩ, nếu người ấy đối xử như là tôi thì tốt biết bao.
“Khi nào cậu mới lăn ra khỏi cơ thể của tôi?”
Đó là “tôi” của thế giới này, ấy thậm chí biết đến sự tồn tại của tôi.
“Tôi chính là cậu, cậu chính là tôi, đây cũng là cơ thể của tôi.”
Chúng tôi hiểu rõ đối phương là loại người thế nào hơn bất kỳ ai.
Anh ấy đóng vai ngoan ngoãn nhất trước mặt Lê Hi, thực ra lại cố chấp và nhỏ nhen vô cùng.
Dù là chính mình kiếp trước, ấy cũng không thể chịu đựng việc tôi để mắt đến Lê Hi.
Tôi mỉa: “Lê Hi tôi, nếu không có tôi, ấy sẽ không bao giờ đến cậu.”
“Vậy thì sao, người ở bên cạnh ấy bây giờ là tôi.”
Sau đó, chúng tôi luôn âm thầm cạnh tranh, ấy có thể thấy ký ức của tôi, và tôi cũng có thể thấy ký ức của ấy.
Dựa vào ký ức của tôi, ấy tránh rất nhiều rủi ro, bảo vệ Lê Hi rất tốt.
Thực ra ấy cũng không tệ, Lê Hi dối rằng ấy mang thai có con, ấy giả vờ ngây thơ, âm thầm đối xử tốt với ấy, thực sự ấy xiêu lòng.
Nếu là tôi ở khoảng thời gian này của kiếp trước, tôi sẽ lập tức vạch trần lời dối của Lê Hi, rồi mỉa mai ấy đôi câu, nghĩ rằng như thế sẽ khiến ấy thích tôi.
Thật là ngốc.
Tôi giống như một kẻ trộm hạnh phúc, “tôi” và Lê Hi hạnh phúc biết bao.
Không rõ vì lý do gì, đột nhiên tôi hòa một với “tôi” của thế giới này.
Cơ thể này không bị ảnh hưởng gì, chỉ là tính cách đôi khi thay đổi.
Dù là chính bản thân mình, tôi cũng ghen tị đến phát điên, may mà bây giờ tôi cũng có thể có ấy.
(Hết)
Bạn thấy sao?