Học bá cao lãnh uống say, kéo chó nhà tôi xấu tôi.
Tôi rón rén tiến lại gần, nghe ta lẩm bẩm:
“Tôi thích ấy lắm, còn mày thì sao?”
“Tôi muốn chó của ấy, mày có thể bỏ nhà đi không?”
Tôi: ?!
Khi nhận cuộc gọi từ nhân viên quán bar, tôi đang dắt chó đi dạo.
Tôi ngạc nhiên màn hình, xác nhận đó là số lạ, liền cảnh giác hỏi:
“Xin hỏi ai đấy?”
“Tôi là nhân viên của quán bar Ảo Mộng. Anh Thẩm Ngộ Dã uống say ở đây, có thể đến đón ấy không?”
Nghe , tôi đứng hình.
Thẩm Ngộ Dã?
Học bá cao lãnh nổi tiếng khắp trường?
Nhưng… tôi đâu quen ta, sao ta lại biết số tôi?
Tôi nhíu mày, kiên nhẫn giải thích:
“Xin lỗi, tôi không quen ấy. Có lẽ gọi nhầm rồi.”
Không ngờ, đối phương còn ngạc nhiên hơn tôi.
“Hả? Nhưng ấy đây là số điện thoại của ấy mà!”
Nói xong, nhân viên chắc là đã đi xác nhận lại với Thẩm Ngộ Dã. Tôi nghe loáng thoáng tiếng đối thoại ở đầu dây bên kia.
“Anh Thẩm, có thể báo lại số điện thoại của không?”
“Tại sao? Tôi vừa báo xong mà.”
“Có lẽ báo nhầm rồi.”
“Không thể nào! Tôi sao có thể nhớ nhầm số vợ mình? Đưa điện thoại đây, tôi dùng tiếng Anh trình độ 6 để tán tỉnh ấy.”
…
Sau một tràng âm thanh hỗn loạn, giọng khàn khàn, mang theo vài phần lười biếng và nũng nịu của ta vang lên trong điện thoại.
Điều ta khiến tôi bật .
Anh ta bảo:
“CPDD không?”
Người này đúng là say thật rồi.
Dù sao ở trường, ta là kiểu học bá cao lãnh lạnh lùng, gì có chuyện mấy câu hài hước thế này?
Cười xong, tôi ho nhẹ hai tiếng, :
“Anh gọi nhầm rồi, tôi không phải .”
Thẩm Ngộ Dã im lặng một giây, sau đó giọng ấm ức vang lên:
“Được thôi, em không cần nữa…”
Nghe giọng điệu ấy, như thể tôi là kẻ xấu xa vứt bỏ chồng con .
Thở dài, tôi suy nghĩ vài giây rồi bảo ấy đợi tôi ở trước cửa quán bar, tôi sẽ đến đón.
Vừa xong, người bên kia lập tức vui như trẻ con, hào hứng đáp:
“Hay quá, chờ em!”
Vì quán bar cách nhà tôi không xa, tôi dắt con Samoyed nhà mình đi bộ qua đó.
Từ xa, tôi đã thấy một người đàn ông ngồi xổm trước cửa quán bar.
Anh mặc áo khoác gió đen, vài sợi tóc mái rủ xuống trán, khẽ lay trong gió.
Bàn tay nổi gân xanh thả lỏng, vẽ những vòng tròn vô định.
Chiếc đồng hồ bạc đơn giản theo trọng lực rủ xuống, đeo trên cổ tay gầy, phản chiếu ánh sáng mờ ảo từ quán bar.
Từ xa lại, ta toát lên vẻ nho nhã đầy nguy hiểm.
Tôi đứng từ xa quan sát một lúc rồi tiến lại gần, cúi người gọi:
“Bạn học Thẩm Ngộ Dã?”
Ngay giây sau, ta ngẩng phắt đầu lên.
Đôi mắt hoa đào sáng rực, mang theo vài phần mơ màng của cơn say, trông vô cùng dễ bị bắt nạt.
Ánh mắt ấy tôi khựng lại, tim đập lỡ mấy nhịp.
“À, tôi là Tô Tinh Tinh, đến đón về nhà.” Tôi nhỏ.
Khóe môi Thẩm Ngộ Dã cong lên, khẽ “ừ” một tiếng, sau đó lảo đảo đứng dậy, suýt thì ngã nhào.
Tôi vội vàng bước lên đỡ lấy cánh tay , dìu tựa vào vai mình.
Vừa đi, tôi vừa hỏi:
“Nhà ở đâu? Tôi gọi xe đưa về.”
Nhưng ta không trả lời.
Tôi không nhịn ngẩng đầu ấy, lại vô chạm vào ánh mắt chứa đầy ý sau cặp kính nửa gọng màu đen.
Tôi sững người, tim đập loạn, vội vàng cúi đầu xuống.
Ngay sau đó, tôi nghe ấy ra một địa chỉ.
Đúng là… chỗ tôi trọ.
Lúc này tôi mới nhớ ra, mấy hôm trước chị chủ nhà có với tôi rằng sẽ có một người cháu trai đến ở vài ngày. Chị bảo cậu ấy rất ngoan, học giỏi, nên tôi không cần lo lắng.
“Anh là họ hàng của chị Thẩm Tinh à?” Tôi hỏi.
“Ừ.” Anh ấy trả lời, giọng trầm ấm, như vọng ra từ lồng ngực.
Dìu ấy mà mặt tôi đỏ lên, không biết gì thêm, chỉ lặng lẽ đưa ấy về nhà.
Đưa Thẩm Ngộ Dã đặt lên ghế sofa xong, tôi vào bếp nấu một bát canh giải rượu.
Trong lúc đó, tôi liếc thấy ấy ngả đầu ra sau, nhíu mày dựa vào lưng ghế. Đường nét cổ của ấy thật sự rất đẹp, yết hầu còn khẽ chuyển lên xuống.
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, tôi bỗng hiểu vì sao có nhiều người theo đuổi ấy đến .
Con Samoyed đứng cạnh tôi nghiêng đầu một lát, rồi đột nhiên ngốc nghếch, chạy thẳng về phía Thẩm Ngộ Dã, nhảy lên đè thẳng vào lòng ấy.
Tôi giật cả mình!
Phải biết con chó nhà tôi ăn rất khỏe, nên nặng kinh khủng.
Tôi sợ nó đè chết Thẩm Ngộ Dã mất.
Nhưng may mà không sao.
Thẩm Ngộ Dã khẽ rên một tiếng, cúi đầu con Samoyed trong lòng rồi bật . Giọng khàn khàn do say rượu nghe cực kỳ quyến rũ:
“Mày là Bảo Bảo à?”
Bảo Bảo là tên con chó.
Nhưng khi tôi nghe thấy, tim tôi lại đập nhanh hơn vài nhịp.
Bảo Bảo nghe thấy có người gọi mình, đuôi vẫy tít như chong chóng, còn thè lưỡi ra định liếm ấy.
Thẩm Ngộ Dã , hơi ngẩng đầu lên, chỉ để Bảo Bảo liếm đến cằm ấy.
Lúc này, tôi mới phản ứng lại, vội vàng chạy đến kéo Bảo Bảo ra.
Thẩm Ngộ Dã tôi, dịu dàng : “Không sao, để nó liếm cũng .”
Nghe , tôi cẩn thận ra sự thật.
“Nó vừa mới liếm… phân ở ngoài đường. Tôi chưa kịp đánh răng cho nó.”
Nét dịu dàng trên mặt Thẩm Ngộ Dã tan biến với tốc độ mắt thường cũng thấy . Anh ấy im lặng đứng dậy, đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Tôi ở lại dạy dỗ Bảo Bảo, bảo nó không liếm lung tung nữa.
Đặc biệt là sau khi liếm phân.
Một lúc lâu sau, Thẩm Ngộ Dã mới từ nhà vệ sinh bước ra, tóc mái trước trán còn bị ướt vì nước.
Lúc đó canh giải rượu cũng đã xong, tôi bưng ra bàn để nguội, tiện chỉ luôn phòng cho ấy.
“Tôi phòng chính, chị Thẩm Tinh bảo đến thì ở phòng khách.”
“Ừ.”
Ánh mắt ấy theo hướng tôi chỉ, cuối cùng lại dừng ở ngón tay tôi, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.
Đến khi tôi nhận ra, ấy đã cụp mắt xuống. Hàng mi dài của ấy rủ xuống, tạo thành một bóng mờ che đi cảm .
Tôi còn chưa kịp nghĩ gì thêm, thì Bảo Bảo lại giống như phát điên, lao thẳng vào lòng ấy, đè ấy ngã xuống sofa. Một người một chó bắt đầu quậy .
Chỉ là lần này, Thẩm Ngộ Dã giữ chặt đầu nó, không để nó liếm mình thêm lần nào nữa.
Trong lúc chơi , Thẩm Ngộ Dã bỗng ôm đầu Bảo Bảo, ghé sát vào tai nó, rồi tôi một cái, lén lút : “Tao muốn xấu chủ của mày.”
Tôi đúng kiểu không biết gì luôn.
Không phải chứ, ai đời xấu mà thẳng trước mặt thế này? Với lại, tôi đứng cách đó mấy bước còn nghe rõ ràng từng chữ.
Tôi nghi ngờ ấy đang cố cho tôi nghe.
Nghĩ , lòng tôi lại không tự chủ mà đặt hết vào Thẩm Ngộ Dã, tò mò không biết ấy định gì.
Nhưng đúng lúc này, giọng ấy nhỏ hẳn đi.
Tôi hoàn toàn không nghe gì.
Không còn cách nào khác, lòng hiếu kỳ bị khơi dậy, tôi chỉ có thể giả vờ như vô , rón rén tiến lại gần ấy.
Và tôi nghe thấy ấy …
“Tôi thích ấy lắm, còn mày thì sao?”
“Tôi ghen tị với mày, vì mày chó của ấy.”
“Tôi cũng muốn chó của ấy, nên mày có thể bỏ nhà đi không?”
…
Tôi đứng hình tại chỗ, nghi ngờ không biết mình có đang mơ không.
Bảo Bảo hình như cũng hiểu, đôi mắt to đen láy tôi hết lần này đến lần khác, như muốn :
“Cứu tôi với! Cứu tôi! Câu này tôi biết trả lời thế nào đây?”
Hai giây sau, tôi quả quyết bước vào bếp để bình tĩnh lại.
Thẩm Ngộ Dã thích tôi? Không thể nào!
Với lại… cái gì mà… chó của tôi…
Câu này… mờ ám quá.
Không , không ! Tôi không thể đương !
Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên.
Đầu óc tôi đang rối tung rối mù, bước ra mở cửa, vừa thấy người đứng ngoài, tôi lập tức tỉnh táo.
Ngoài cửa là một nữ sinh, cũng dắt theo một con Samoyed trắng, chính là hoa khôi của trường – Mạnh Du.
Lại còn là tin đồn của Thẩm Ngộ Dã.
“Chào chị, em đến đón Thẩm về.”
Mạnh Du nhỏ hơn tôi và Thẩm Ngộ Dã một khóa, mới vào trường đã nổi tiếng nhờ một bức ảnh quân sự đơn giản mà hút hồn.
Cô ấy lập tức trở thành nữ thần bạch nguyệt quang trong lòng vô số người.
Tôi còn nhớ, bức ảnh đó là tôi chụp.
Nhờ , ấy đã kết WeChat với tôi để cảm ơn vì tôi đã chụp ấy đẹp như .
Lúc đó tôi ôm điện thoại, ngốc nghếch, cảm thán rằng em xinh đẹp này thật sự dịu dàng, còn thành công trở thành fan nữ của ấy.
Sau đó, tôi thường thấy ấy xuất hiện bên cạnh học bá cao lãnh Thẩm Ngộ Dã.
Hai người họ như cặp đôi trời sinh, vô cùng xứng đôi.
Trước đó, ai cũng biết Thẩm Ngộ Dã là một người học giỏi, tính cách lạnh lùng, luôn giữ gương mặt vô cảm, không bao giờ quan tâm đến người mình không thích.
Bạn thấy sao?