5
Ngày hôm sau.
Tôi mơ màng mở mắt, ngái ngủ lờ đờ.
Đập vào mắt là một cảnh tượng đầy tính sát thương thị giác.
Một phần cơ bụng lộ ra, hai cúc áo ngủ chưa cài.
Tư Thư Kỷ trông có vẻ ngây thơ.
“Tay tôi hơi đau, em có thể giúp tôi thay thuốc không?”
Tôi bị cú sốc nhan sắc bất ngờ này cho đầu óc trống rỗng.
“Không phải tôi cố phiền em đâu.”
Giọng ta nhẹ nhàng, từng chữ từng chữ khẽ buông ra.
Ngón tay ta dính nước, vết thương cả đêm chưa thay băng, mủ rỉ ra, trông có chút đáng sợ.
“Đưa đây.”
Anh ta quỳ xuống trước mặt tôi, một tay chống lên thành giường, cơ thể nghiêng về phía tôi.
Cổ áo mở rộng hơn.
Tôi vừa vặn có thể thấy rõ cơ ngực săn chắc của ta.
Đường nét người cá kéo dài xuống tận thắt lưng.
Không sót một chi tiết.
Tôi cảm thấy mặt nóng lên vô cớ.
Vội dời mắt.
Cẩn thận bóc băng cá nhân ra.
Anh ta cố nén đau, không hề phát ra tiếng.
Nhưng hơi thở dồn dập lại phả thẳng lên má tôi.
Toàn thân tôi như có dòng điện nhẹ chạy qua.
Gây nên cảm giác tê tê nhột nhột.
Tôi miễn cưỡng giúp ta dán băng mới.
Cảm giác kỳ lạ lan tràn trong lòng, ánh mắt vẫn bị ta thu hút.
Tiếng chuông cửa vang lên, kéo tôi về thực tại.
Chợt nhớ ra.
“Hôm nay là ngày bảo mẫu đến.”
Anh ta thốt lên một lời cầu xin cuối cùng: “Có thể không cần bảo mẫu không? Tôi có thể tự chăm sóc bản thân.”
Tôi đứng cách xa ta hơn.
“Chăm sóc bản thân như hôm qua Làm tay và lưng bị thương?”
“Thực ra, hồi nhỏ tôi từng bị bảo mẫu bắt nạt. Bọn họ nghĩ tôi không thấy nên rất hung dữ với tôi, còn nhốt tôi trong phòng, không cho ăn.”
“Người này là tôi chọn, có đánh giá 99% tốt.”
Không bảo mẫu, chẳng lẽ thật sự muốn tôi bảo mẫu toàn thời gian cho ta?
Anh ta cam chịu, nhỏ giọng “Ồ” một tiếng.
Khẽ khàng, cẩn thận kéo nhẹ vạt áo tôi.
“Vậy em về sớm một chút nhé, đừng để ta bắt nạt tôi.”
Giống như một con thú nhỏ gầy yếu và thấp kém, cẩn trọng lấy lòng con người bằng cách liếm láp đầy dè dặt.
Tôi bỗng dưng dâng lên một chút xót xa.
Anh ta không có mẹ, cha thì chẳng ưa thích, thậm chí còn tự tay chọc mù mắt ta. Tuổi thơ bị bảo mẫu bắt nạt, gần như chưa từng có ngày nào tốt đẹp.
Chợt bừng tỉnh—
Không đúng, đây là con trai của gã đàn ông đáng ghét đó. Vậy mà tôi lại bắt đầu thương , cảm thấy tội nghiệp cho ta, thậm chí còn rung trước vẻ đẹp của ta?
Thật quá bất thường.
Tôi lập tức rời khỏi nhà, đi tìm Kỷ Lâm Phong.
“Cậu quen biết rộng, có từng nghe qua nhân phẩm của con trai gã trọc phú kia thế nào không?”
Thật ra, tôi hơi nghi ngờ rằng ta đang quyến rũ tôi.
Những lần chạm nhẹ như vô , những màn “khoe” cơ bụng, cơ ngực liên tục xuất hiện.
Thật sự có người nào ngốc đến mức hoàn toàn không phòng bị như thế sao?
Kỷ Lâm Phong ngồi trước quầy bar, lười nhác lắc ly cocktail màu cam vàng.
“Vừa sáng sớm đã gọi tôi ra chỉ để hỏi cái này?”
Tôi chẳng có kiên nhẫn nghe cậu ta trêu chọc: “Nói mau.”
“Chẳng có thông tin gì đặc biệt, hắn là một thằng mù, quanh năm không ra ngoài, lấy đâu ra vết nhơ?”
Đúng , ta là một người mù.
Chưa từng bước chân ra khỏi nhà, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài.
Tôi sao có thể đổ lỗi cho sự lung lay của mình là do ta cố quyến rũ?
“Có chuyện gì, hắn bắt nạt cậu à?”
“Anh ta không thấy, sao mà bắt nạt tôi ?”
“Cậu thật sự nghĩ mù mắt thì yếu đuối không thể tự lo cho bản thân sao?”
Ý gì đây?
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện.
Tư Thư Kỷ hỏi tài xế đường đi, mà một đường chống gậy đến tận nơi, đứng trước mặt tôi.
“Joy, là em sao?”
Tôi “Ừ” một tiếng.
Anh ta như bắt gặp cứu tinh, giọng đầy khẩn thiết.
“Đừng để tôi ở một mình với bảo mẫu, không? Tôi thật sự rất sợ, tôi có bóng ma tâm lý.”
Kỷ Lâm Phong bóp giọng, châm chọc một cách khoa trương.
“Có bóng ma tâm lý sao~~
“Có phải sợ lắm không~~?”
“Phong—”
Tôi quát.
Cậu ta trưng ra vẻ mặt như không thể tin nổi.
“Một thằng đàn ông cao mét tám mà sợ cái quái gì chứ? To xác thế mà còn sợ bảo mẫu, cậu ta giả vờ cái gì ? Cơ bắp mọc đầy người mà lại sợ đến thế, buồn thật.”
Cậu ta không biết chuyện trước đây, không rõ rằng Tư Thư Kỷ từng bị bảo mẫu ngược đãi.
Tư Thư Kỷ mò mẫm tìm vạt áo tôi, núp ra sau lưng.
“Anh ấy là của em à? Anh ấy hung dữ quá, giọng điệu y hệt bảo mẫu lúc trước của tôi.”
Kỷ Lâm Phong tiếp tục trêu chọc.
“Coi chừng tôi bẻ gãy chân cậu bây giờ, cậu sợ chưa hả~?”
Tôi nhíu mày: “Phong, đừng nữa. Tôi đưa ta về trước để quen với bảo mẫu.”
Biểu cảm của Kỷ Lâm Phong vỡ vụn.
“Không phải chứ, cậu tin thật à? Hắn đang giỡn mặt với cậu đó!”
Cậu ta gào lên đầy sụp đổ sau lưng tôi.
“Chỉ thế thôi mà tin rồi á? Tán tỉnh bây giờ dễ sao? Vậy số tiền năm nghìn tôi bỏ ra để theo đuổi người khác tính thế nào đây?”
6
Tư Thư Kỷ như thể không có cảm giác an toàn.
Trên suốt đoạn đường, vẫn luôn nắm tay tôi.
Anh ta nuông chiều từ bé, bàn tay trắng trẻo, khớp ngón tay rõ ràng, đẹp đến lạ.
Hơi ấm từ lòng bàn tay ta truyền đến tay tôi.
Lan dần đến tận tim.
Kèm theo đó là lòng tham ngày một lớn dần, không chút tiết chế mà bành trướng.
Ánh mắt tôi nóng rực dừng lại trên người ta.
Anh ta vẫn giữ vẻ ngây thơ, nụ còn vương trên môi, mười ngón tay vẫn đan chặt lấy tay tôi.
Ngược sáng, ta khẽ : “Tôi sợ đi lạc mất em. Trên đường tìm em, tôi rất sợ hãi, tôi vốn dĩ chưa từng ra ngoài nhiều.”
Anh ta không biết rằng, dục vọng trong tôi đang không ngừng dâng lên một cách hèn hạ, không thỏa mãn chỉ với chút lợi ích nhỏ nhoi này.
Nhưng, ta là một người mù, hơn nữa còn là trai tôi trên danh nghĩa.
Lý trí và đạo đức, tất cả đều bảo tôi không nên như .
Không nên bắt nạt một kẻ mù như thế này.
7
Mẹ tôi cuối cùng cũng nhắn lại, bảo tôi đừng lo lắng.
Tôi chợt bừng tỉnh.
Không còn tham luyến sự ấm áp này nữa, tôi rút tay ra khỏi tay ta.
“Tôi cầm giúp gậy dẫn đường.”
Anh ta thoáng vẻ yếu ớt.
“Em không vui sao?”
“Không.”
“Là vì tôi phiền em và em à?”
“Không.”
“Vậy là do tôi phiền phức cho em?”
“……”
Mấy ngày nay, tôi cố gắng tránh tiếp với ta, ép bản thân điều chỉnh lại những suy nghĩ lệch lạc.
Anh ta đơn thuần, không nên bị tôi mê hoặc.
Tôi ra sức lẩn tránh.
Nhưng ta hoàn toàn chẳng hiểu những điều này, cứ ngây ngô mà kéo tôi xuống, từng chút từng chút một nuôi dưỡng lòng tham và ham muốn của tôi.
Anh ta luôn miệng sợ tiếp với bảo mẫu.
Người bảo mẫu tôi trở thành kẻ vô hình.
Anh ta trần trụi phần thân trên, ngang nhiên bảo tôi giúp ta lau người.
Mỗi lần tôi về nhà, ta lại ôm tôi thật chặt, đầy đường đột.
Cuối cùng, tất cả đều có thể quy về việc ta không hiểu, ta chỉ đơn thuần mà thôi.
Còn tôi, mỗi lần ngửi thấy mùi hương gỗ thoang thoảng trên người ta, tôi chỉ có thể gắng sức đè nén cảm của mình.
Ngay cả khi ôm nhau, tôi cũng phải kiềm chế, không để lòng bàn tay chạm vào ta dù chỉ một chút.
Nhưng vì cái gì?
Đến khi ta thản nhiên đưa bàn tay đỏ ửng lên trước mặt tôi, bảo tôi thổi cho đỡ đau.
Tôi ngước mắt ta thật nghiêm túc.
“Chuyện này cũng là một trong những quy tắc kết mà học à?”
Anh ta cúi đầu, để lộ chiếc cổ trắng nõn.
“Thổi thế này sẽ không còn đau nữa.”
Tôi theo ý ta, nhẹ nhàng thổi một hơi.
Anh ta đột nhiên tiến lại gần, khiến tôi không thể né tránh.
Môi tôi chạm thẳng vào lòng bàn tay ta.
Anh ta vẫn mỉm .
“Như sẽ càng giảm đau hơn đấy.”
Tôi cứ mãi lặp đi lặp lại giữa lý trí và sự mất kiểm soát, giằng xé đến khổ sở.
Còn ta, vẫn vô tư như một đứa trẻ ngây thơ.
Bạn thấy sao?