Dựa vào việc Tư Thư Kỷ bị mù.
Tôi ngang nhiên dòm ngó, lén lút ta.
Anh ta chỉ quàng một chiếc khăn, cơ thể hoàn hảo lộ ra không sót chút gì.
Ánh mắt tôi đầy tham lam thẳng thừng chằm chằm vào ta.
Bỗng nhiên, trước mắt tôi xuất hiện dòng bình luận chạy ngang:
【Nữ chính đáng quá! Cô ấy tưởng mình lén kín đáo lắm sao, nam chính đã sớm hồi phục thị lực rồi, cố quyến rũ thôi.】
【Nỗ lực để thấy, cuối cùng cũng bị lén, người đàn ông này thầm thích thú rồi.】
【Hít hà hít hà, kích thích quá, muốn xem tiếp cảnh nam chính phát điên vì !】
1
Mẹ tôi tái hôn, lấy một kẻ trọc phú mới nổi.
Tính ông ta không tốt lắm, vừa có vẻ nghèo hèn vừa ngạo mạn sau khi bỗng dưng phát tài.
Toàn thân dát đầy vàng, nụ nhầy nhụa đầy ghê tởm.
Nhưng.
Mẹ tôi lại tất bật chạy ngược chạy xuôi, tranh giành bà quản gia của ông ta, ra sức lấy lòng.
Kem đánh răng trước khi ông ta thức dậy là mẹ tôi bóp sẵn, cà vạt trước khi ra khỏi nhà là mẹ tôi thắt giúp, ngay cả chuyện đi công tác cũng đều do mẹ tôi sắp xếp.
Tôi lạnh lùng đứng .
Mẹ tôi lại kéo hành lý, dúi vào tay tôi một kẻ vướng víu mà ông ta mang đến.
“Anh con bị mù, con chăm sóc nó một chút đi.”
Tôi từ chối: “Mẹ đi công tác với ông ta bao lâu?”
Bà cau mày khó chịu: “Bây giờ ông ấy cũng là ba con, cứ gọi là ‘trọc phú’ mãi, mất lịch sự quá!”
Tôi bực bội.
“Bao lâu?”
“Không quá nửa tháng đâu, rồi mẹ về.”
Mẹ tôi thích đẹp là thế, mà lần này đi công tác lại chỉ tùy tiện khoác lên người một chiếc áo thun trắng rộng thùng thình, sắc mặt tiều tụy, quầng thâm dưới mắt lộ rõ.
“Tới mức này rồi, mẹ còn cam tâm bảo mẫu miễn phí cho đàn ông? Nếu mẹ đi, con cũng dọn ra ngoài luôn đấy.”
Mẹ bảo mẫu cho trọc phú, tôi còn phải bảo mẫu cho thằng mù con ông ta?
Là cái thể loại gì thế này?
Chế độ bảo mẫu cha truyền con nối à?
Mẹ tôi thở dài, rồi khẽ với tôi:
“Tiểu Quang Lâm bị chẩn đoán ung thư rồi, chỉ còn sống một năm nữa thôi. Bây giờ chịu khó chăm chút, đến lúc đó di sản cũng sẽ chia nhiều hơn, nhịn chút đi, nghe rõ không?”
Tiểu Quang Lâm chính là cái gã trọc phú thô tục ấy, cũng là cha dượng của tôi.
Trước khi đi, mẹ tôi không quên dặn dò:
“Phải chăm sóc con cho tốt, nhớ kỹ chưa, đó là thần tài của chúng ta đấy!”
2
Tiễn mẹ xong.
Tôi quay người bước vào căn biệt thự xa hoa phô trương.
Thằng mù chống gậy.
Nắng ấm xuyên qua tán lá xanh rơi xuống người ta, tỏa ra khí chất dịu dàng như ánh sáng mùa xuân.
Anh ta dò dẫm tiến về phía trước vài bước.
“Dì đi rồi à?”
Tôi đi đến phòng khách, vòng qua người ta, rót một ly nước uống.
Lười biếng đáp một tiếng: “Ừ.”
Thuận tay kéo vali của mình trong phòng khách ra ngoài.
Bánh xe lăn trên nền gạch men tạo ra âm thanh rõ ràng.
Anh ta hoảng hốt.
“Em cũng định đi sao?”
“Vài ngày nữa bảo mẫu tôi sẽ đến,” tôi không có kiên nhẫn tán gẫu với ta, “Anh tự ở một mình hai ngày, không?”
“Em có việc gì à? Em cũng phải đi công tác sao?”
Anh ta nhiều quá.
Có lẽ vì đôi mắt không thấy, nên lúc nào cũng thiếu cảm giác an toàn.
Nhìn thấy hàng mày ta nhíu chặt, tôi miễn cưỡng đáp: “Ừ.”
Thực ra, tôi chỉ đơn giản là không muốn thấy ta.
Sự keo kiệt, thực dụng và gia trưởng của cha ta, tôi đã chứng kiến đủ.
Ông ta chỉ tay năm ngón với mẹ tôi.
Không những , còn tham hết toàn bộ của hồi môn của bà, không chừa lại một xu.
Bình thường, ông ta cũng chưa từng cho chúng tôi một đồng nào.
Tôi không hiểu tại sao mẹ tôi lại nghĩ rằng loại đàn ông này sẽ bỗng dưng hồi tâm chuyển ý trước khi chết.
Cây gậy của thằng mù liên tục gõ xuống đất, phát ra tiếng “cộc cộc”, như thể muốn xác định vị trí của tôi.
“Em gấp lắm sao? Em đi mấy ngày?”
Tôi nắm lấy cây gậy của ta.
“Đừng gõ nữa, ồn quá.”
Đường nét môi ta căng cứng, như sợ chọc giận tôi, giọng hỏi cũng nhỏ nhẹ đầy thận trọng.
“Em đi mấy ngày?
“Em có thể về sớm không?”
Tôi cảm thấy khát nước, lại uống thêm một ngụm.
“Anh hai à, tôi đã bảo mẫu cho rồi,” tôi kéo vali, “Tôi còn phải kiếm tiền, không rảnh bảo mẫu miễn phí cho đâu.”
“Vậy tôi trả cho em,” ta vội vàng móc từ túi ra một chiếc thẻ ngân hàng, như sợ chậm một giây nữa là tôi chạy mất.
Anh ta cụp mắt xuống: “Tôi chưa từng tiếp với người cùng tuổi, em là người đầu tiên.
“Tôi đưa hết cho em, em có thể ở lại với tôi không?”
Anh ta đưa cho tôi một chiếc thẻ, trong tài khoản có 200.000 tệ.
Tôi cân nhắc một chút, rồi thuận thế ngồi xuống, thản nhiên hỏi:
“Vậy cậu chủ đây muốn tôi hầu hạ thế nào?”
Anh ta đỏ bừng tai: “Đừng gọi tôi như .
“Có thể rót cho tôi một cốc nước không?”
Trên mắt ta quấn một lớp băng gạc, sống mũi cao, gương mặt còn chút non nớt và ngại ngùng, chẳng giống chút nào với người cha tinh ranh, mưu mô của ta.
Tôi rót nước đưa cho ta.
Anh ta nhận lấy, uống một hơi nhanh đến mức vội vã, trông đúng là khát thật.
Nước từ cằm ta nhỏ xuống, ướt chiếc áo sơ mi trắng, dán sát vào ngực và bụng, mơ hồ phác họa ra từng đường nét hoàn mỹ…
Tôi thu lại ánh mắt, khẽ hắng giọng.
“Uống xong chưa?”
Anh ta nhẹ giọng hỏi: “Có thể xin thêm một ly nữa không?”
Không thể phủ nhận, thằng mù này không chỉ có gương mặt đẹp, mà dáng người cũng thuộc hàng cực phẩm.
Tôi nuốt nước bọt một cách lén lút.
“Nhóc mù, tôi chỉ chăm sóc cậu hai ngày thôi, hai ngày sau bảo mẫu sẽ đến.”
3
Lấy cớ đi công tác, thực ra tôi cũng bận việc thật.
Tôi vừa mở một tiệm móng mới, bận rộn với việc đào tạo nhân viên, tiếp khách, đến mức chân không chạm đất.
Đến khi có chút thời gian rảnh.
Kỷ Lâm Phong lái một chiếc mui trần màu hồng chói mắt đến tìm tôi.
“Đại boss, có thời gian mời tôi một bữa không?”
Kỷ Lâm Phong là từ nhỏ của tôi, lúc nào cũng vừa chói lóa vừa lắm lời.
Tôi , quăng túi xách cho cậu ta.
“Không rảnh, đại boss đang bận kiếm tiền đây.”
Cậu ta đón lấy, mở cửa ghế phụ cho tôi.
“Được rồi, tiểu nhân xin hầu hạ đại boss.”
Tôi ngồi vào ghế phụ.
Cậu ta khởi xe.
Tán gẫu vài câu.
“Mẹ cậu vẫn chưa ly hôn với lão keo kiệt đó à?”
Tôi cầm điện thoại, vừa gõ tin nhắn vừa đáp: “Chưa.”
“Ly hôn sớm đi, ông ta chẳng phải loại tốt đẹp gì, tham tiền nhà cậu chỉ là chuyện nhỏ.”
Kỷ Lâm Phong cũng như tôi, từng khổ sở kiếm sống, coi trọng tiền bạc vô cùng.
Lần trước chia tay , tiền chia tay cậu ta đưa cho người ta chỉ có năm ngàn.
Làm tôi bật , tiện tay bù thêm năm vạn giúp cậu ta.
Cậu ta còn phản bác đầy lý lẽ: “Tiền của tôi là thức trắng đêm, liều mạng kiếm về, dựa vào đâu mà phải đưa không cho ta?”
Trong mắt cậu ta, còn thứ gì quan trọng hơn tiền nữa không?
Tôi ngước lên, cậu ta chờ câu chuyện tiếp theo.
“Mẹ cậu kết hôn với ông ta hai tháng rồi nhỉ? Đã gặp thằng con mù của ông ta chưa?” Cậu ta ghé sát lại, giọng bí hiểm. “Cậu biết nó bị mù thế nào không?”
“Không biết.”
Tôi không ưa cha cậu ta, nên đương nhiên chẳng có chút thiện cảm nào với cậu ta, sao có hứng đi tìm hiểu?
“Bị ông ta đánh mù đó, cậu nghĩ sao? Lão đó vừa bạo lực vừa cặn bã, dì cậu thực sự bị lừa rồi. Ông ta giàu lên xong liền giả bộ tử tế, toàn để dụ dỗ phụ nữ xinh đẹp thôi. Khuyên dì cậu sớm ly hôn đi.”
Hắn còn có xu hướng bạo hành gia đình sao?
Tôi sững người, lập tức nhắn tin cho mẹ, nhắc bà cẩn thận.
Kỷ Lâm Phong cầm vô lăng, lái xe về phía quán nướng.
“Bây giờ hai người họ đi rồi, cậu ở nhà với thằng mù đó? Cẩn thận đấy, lớn lên trong môi trường như , thì có thể là người tốt sao?”
Tôi còn chưa kịp gì.
Điện thoại lại vang lên tin nhắn.
Là một bức ảnh, đầu ngón tay ta bị dao cắt trúng, máu rỉ ra nơi khớp ngón tay.
【Tay tôi bị đứt rồi, trong nhà không có ai khác. Tôi định gọt trái cây cho em.
【Tôi vô dụng quá.】
Một chuỗi tin nhắn đầy rụt rè và lắm lời.
Tôi trả lời gọn gàng dứt khoát.
【Nói trọng điểm.】
Anh ta nhắn lại rất nhanh.
【Em có thể tìm cho tôi một miếng băng cá nhân không?】
Tôi mím môi, trầm ngâm một lúc, rồi quay sang Kỷ Lâm Phong: “Bữa này hôm khác tôi mời, đưa tôi về trước đi.”
Thằng nhóc mù đó không biết gõ chữ, tôi bật loa ngoài.
Kỷ Lâm Phong bật trêu chọc: “Không ngờ cậu và thằng mù đó thân nhau ghê.”
“Không có.”
“Cắt trúng tay thôi mà, dán băng lúc nào chẳng , vết thương to đến mức nào chứ? Một thằng đàn ông to xác, chỉ vì mất thị lực mà yếu đuối như thế à? Đúng là phiên bản hiện đại của Lâm Đại Ngọc mà.”
Khó khăn lắm mới có thời gian gặp nhau, tôi hiểu cậu ta không hài lòng, bèn giải thích.
“Mẹ tôi dặn tôi chăm sóc nó.”
Kỷ Lâm Phong khẩy: “Tôi tưởng cậu không phải loại người nghe lời dì cậu đến .”
4
Lúc thay giày ở cửa.
Tôi liếc điện thoại, mẹ tôi vẫn chưa trả lời.
Gã cha dượng đó đầy tai tiếng, bây giờ còn đang ở với mẹ tôi nơi đất khách, ai biết ông ta sẽ đối xử với bà thế nào?
Vậy mà tôi lại ngốc nghếch chạy về đây chỉ vì một vết thương nhỏ xíu của ta, đến bữa còn chưa ăn.
Rốt cuộc, mẹ con tôi là phục vụ miễn phí cho cha con bọn họ à?
Trong lòng khó chịu vô cớ, tôi phớt lờ ánh mắt tội nghiệp của Tư Thư Kỷ đang ngồi trong phòng khách chờ tôi.
Nhấc chân đi thẳng lên lầu.
Chỉ để lại một câu.
“Sau này mấy chuyện nhỏ nhặt thế này đừng gọi cho tôi nữa, tôi không phải người hầu của .”
Anh ta vội vàng đứng dậy, giải thích.
“Chúng ta không phải là sao?”
Bạn bè?
Không thể nào.
Tôi lên tầng hai, thoải mái tắm nước nóng, rửa sạch hết mệt mỏi và những suy nghĩ rối ren trong đầu.
Lúc xuống lầu lấy nước uống.
Tư Thư Kỷ vẫn còn ngồi trên sofa, ngón tay quấn một miếng băng cá nhân lệch lạc.
Vụng về vén một góc áo ngủ mỏng manh lên.
Cơ bụng rắn chắc, đường nét hoàn hảo, trên làn da trắng mịn lại nổi bật lên một vết bầm tím.
Anh ta bị mù, nên ra tay chẳng biết nặng nhẹ.
Tôi cầm lấy ly nước, định quay người rời đi.
“Hiss—” Một tiếng rên rỉ đầy nhẫn nhịn vang lên phía sau.
Thôi , so đo với một kẻ mù gì.
Tôi đặt cốc nước xuống bàn trà gần ta nhất, phát ra một tiếng cạch trong trẻo.
Mặt ta lộ rõ niềm vui.
“Sao em lại đến đây?”
Tôi liếc mắt : “Xem bôi thuốc có thể tự đâm chết mình hay không.”
“Tôi không thấy, nên lúc nào cũng bất tiện. Tôi biết bản thân không dễ người ta thích, ngay cả ba tôi cũng thấy tôi là gánh nặng, chẳng hề thích tôi.”
Anh ta rất biết cách tận dụng gương mặt này, cụp mắt xuống, trông yếu đuối và bất lực, khiến người ta không tự chủ mà sinh lòng thương cảm.
Hàng mi khẽ run: “Hôm nay tôi có phiền em không?”
Thật ra là có.
Nhưng tôi cố nén cảm , không lời khó nghe.
“Cũng tạm.”
“Nhưng em về nhà có vẻ không vui, là vì thấy tôi sao?”
Tôi không trả lời, chỉ cầm lấy tuýp thuốc trong tay ta.
Chất thuốc mát lạnh thấm vào lòng bàn tay, tôi chậm rãi bôi lên vết bầm cho ta.
Anh ta mím chặt môi, giọng nghẹn lại, phát ra mấy tiếng rời rạc.
“Đừng ghét tôi… ơn.
“Đây là lần đầu tôi có một người cùng tuổi, tôi đang cố gắng học cách .”
Bất ngờ, ta ôm chầm lấy tôi.
Bàn tay tôi vẫn còn bôi thuốc, kẹt giữa hai người, áp chặt lên cơ bụng rắn chắc của ta.
Đôi mắt ta hơi ửng đỏ.
“Trong bếp có trái cây tôi đã gọt sẵn.
“Ăn rồi có thể tha thứ cho tôi 1% không?”
Ngây thơ đến mức ngốc nghếch.
Mùi hương gỗ thanh nhẹ thoảng quanh chóp mũi tôi.
Không nồng đậm, cứ thế mà lặng lẽ quấn lấy tâm trí tôi.
Anh ta mặc áo không ngay ngắn.
Như một đứa trẻ bám víu, vùi người vào lòng tôi mà cọ cọ.
Lòng bàn tay tôi cảm nhận rõ ràng lồng ngực rắn chắc của ta, nhịp tim mạnh mẽ đầy sức sống, tràn ngập hơi thở hormone nam tính.
Tôi khẽ khàng hỏi: “Anh bị thương ở eo thế nào?”
“Tôi xích đu cho em thì bị đập vào,” ta ngơ ngác, vô tội . “Người ta bảo con đều muốn có một chiếc xích đu đẹp đẽ và lãng mạn trong nhà. Nhưng tôi còn chưa lắp xong.”
Anh ta vẫn chưa buông tay, cánh tay gầy gò mạnh mẽ siết lấy tôi.
“Nếu tôi xong xích đu, em có thể với tôi không?”
Tôi giãy khỏi vòng tay ta.
“Anh thấy bè người ta đối xử với nhau như thế này à?”
Ít nhất, không phải là ôm ấp trong trạng quần áo xộc xệch như thế này.
Anh ta đáp lại một cách đầy tự nhiên.
“Anh là người mù mà, chưa từng thấy, cũng không thể thấy .”
Anh ta với giọng dính dấp.
“Anh không có kinh nghiệm, em dạy đi.”
Tôi đặt tuýp thuốc xuống: “Không dạy.”
Nhưng bước chân lại vô thức lộn xộn, có chút chậm lại.
Còn chưa đi xa đã nghe tiếng phát ra từ điện thoại của ta.
“Cách thứ 100 để cải thiện mối quan hệ với bè: Làm thế nào để nhanh chóng kéo gần khoảng cách với con và trở thành thân của ấy? Bước đầu tiên, hãy đáp ứng những mong muốn nhỏ bé của ấy, tạo ra những bất ngờ nhỏ. Xích đu là lựa chọn số một! Hãy xem chiếc xích đu trong giỏ hàng của chúng tôi, chất lượng tuyệt vời…”
Tôi khinh bỉ.
Cái thể loại hướng dẫn vớ vẩn gì đây.
Bạn thấy sao?