Dòng bình luận lại rộn ràng:
【Cuối cùng cũng đến cao trào đầu tiên của truyện nữ phụ kiếm chuyện với nữ chính, kết quả bị nam chính “ hùng cứu mỹ nhân”, còn bị tát một cái giòn tan.】
【May nhờ nữ phụ nhiệt tác mà nam chính cuối cùng cũng quyết tâm tỏ , đi cũng phải lại, nữ phụ cũng có công đấy chứ!】
Đúng lúc ấy, giọng đại tiểu thư vang lên bên tai tôi, lạnh như băng:
“Tôn Tiêu Nhã cái đồ trà xanh đó, tôi nhịn ta đủ lâu rồi.” “Lát nữa xem tôi xử ta thế nào.”
6
Nửa tiếng sau, tôi theo chân đại tiểu thư xông đến trung tâm thương mại nơi Tôn Tiêu Nhã việc.
Cô ấy là nhân viên bán hàng. Trang điểm tinh tế, nụ chuẩn mực, thân hình đúng chuẩn.
Không hổ danh là nữ chính trời định.
Chỉ là, khi thấy chúng tôi, ấy hơi khựng lại trong chớp mắt, Rồi ngay lập tức khôi phục vẻ chuyên nghiệp, như không có chuyện gì:
“Tiểu thư Tống, giờ này không ở bên trai cảm ngọt ngào, sao lại rảnh rỗi đến cửa hàng em ?”
Tôn Tiêu Nhã dù lời rất lễ độ, giọng điệu và ánh mắt lại đầy mỉa mai và khiêu khích. Như thể cố chọc tức người đối diện.
Tôi âm thầm toát mồ hôi lạnh.
Người phụ nữ này tuyệt đối không đơn giản. Cô ta hiểu rõ tiểu thư hơn rất nhiều so với mức tiểu thư hiểu ta. Chiến lực của hai người hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Quả nhiên, đại tiểu thư đơn giản đến đáng thương lập tức bị chọc đến phát điên. Tôi cứ tưởng ấy sẽ lao lên tát cho Tôn Tiêu Nhã tám cái không trượt phát nào.
Không ngờ ấy nghiến răng nghiến lợi, rặn ra một câu:
“Cô rời xa Cố Nhất Bạch đi, muốn dâu nhà giàu kiểu gì, tôi đều có thể giới thiệu cho !”
Tôi suýt nữa thì rớt cả cằm vì sốc. Nữ phụ ác độc, đúng là “ác độc” thật đấy!
Bình luận nhao nhao trêu chọc:
【Nữ phụ ơi, xin hãy nhớ vai của là phản diện cơ mà!】
【Một nữ phụ ác kiểu này, ơn cho tôi một lô luôn đi!】
【Sao thấy nữ phụ hùng hổ như thế lại… đáng nhỉ?】
Tôn Tiêu Nhã xem chừng quá quen với những cảnh này rồi.
Không có vẻ gì là chiều mà bất ngờ, cũng chẳng hề tức giận phản kháng.
Cô ta chỉ mỉm nhàn nhạt.
Nhưng vừa bước tới gần, gương mặt ta bỗng thay đổi, trở nên dữ tợn đến rợn người.
“Tống Vân à Tống Vân, ngoài tiền ra thì có cái gì?”
“Vừa xấu hơn tôi, EQ thì kém, đầu óc ngu y như con lừa, mà cũng dám tranh giành đàn ông với tôi, buồn thật đấy.”
“Cô chỉ là một con rác rưởi chẳng có tí giá trị nào, chỉ xứng đi nhặt đàn ông tôi bỏ đi thôi, Cố Nhất Bạch thích mới là chuyện lạ!”
Tặc tặc tặc.
Nghe mấy câu này là người bình thường cũng tức đến run người, huống hồ là đại tiểu thư nóng tính như .
Rõ ràng là đang cố chọc cho ấy tay!
Quả nhiên, chưa kịp để tôi phản ứng, tiểu thư đã nhào tới.
Cô ấy đánh hoàn toàn không có kỹ thuật, chỉ ba chiêu là bị Tôn Tiêu Nhã đè xuống đánh ngược.
Đành bất lực quay đầu hét với tôi:
“Còn đứng đó gì? Lên đi chứ!”
7
Tôi nghiến răng, liều mạng lao lên. Không ngờ lại vô văng luôn chiếc điện thoại xuống đất.
Ban đầu tôi định mặc kệ. Nhưng chẳng hiểu sao lại bị ma xui quỷ khiến mà cúi xuống .
Đúng lúc đó, tin nhắn từ em trai tôi hiện lên:「Chị ơi, chị về nhanh đi, bà không tỉnh nữa rồi.」
Mắt tôi tối sầm lại, suýt nữa không đứng vững.
Bà tôi tuổi đã cao, sức khỏe yếu.
Sau vài lần phẫu thuật lớn, hầu như ngày nào cũng phải uống thuốc, truyền dịch.
Chi tiêu trong nhà phần lớn đều đổ vào viện phí.
Em trai tôi còn định bỏ luôn đại học mà nó khó khăn lắm mới thi đậu để đi kiếm tiền.
Từ sau khi bố mẹ mất, bà là người thân duy nhất còn lại của hai chị em tôi.
Bà mà có chuyện gì, tôi nhất định không thể ngồi yên.
Không kịp nghĩ nhiều, tôi vội nhặt điện thoại, quay đầu gấp với tiểu thư:
“Xin lỗi nhé, bà tôi gặp chuyện rồi, tôi phải đi trước.”
Nói xong là tôi quay người chạy thẳng.
Tiểu thư không ngờ tôi lại dám bỏ của chạy lấy người đúng lúc này, tức đến mức muốn nổ phổi.
Cô ấy đứng sau lưng gào lên gọi tên tôi như điên. Tôi coi như không nghe thấy gì.
Cùng lắm thì mất việc, chứ tôi không thể bỏ bà lại .
Tôi vừa chạy vừa lo lắng, đến mức không nhận ra đại tiểu thư đã đuổi theo mình.
Bạn thấy sao?