[Phiên ngoại: Góc của Tạ Chước]
1
Sau khi trở về từ Mỹ, tôi đã chìm trong u ám suốt một khoảng thời gian dài.
Bố mẹ tôi đều rằng tôi đã lớn, có thể tự lo cho bản thân, còn em trai em thì vẫn nhỏ, không thể thiếu họ .
Thật nực . Họ đã không cần tôi, sao lại sinh ra tôi gì?
Có ai hỏi ý kiến tôi trước không?
Chỉ có bà nội là thương tôi nhất, ngày nào cũng canh giữ bên ngoài phòng, sợ tôi xảy ra chuyện.
Ngay vào lúc tôi muốn từ bỏ cuộc sống, Khang Niệm Kiều xuất hiện.
Chỉ là một bức ảnh đơn giản chụp cảnh ấy đang việc đồng áng, mà khiến tôi tò mò về thế giới của ấy.
Làm sao lại có người dậy từ bốn, năm giờ sáng để lao , vẫn có thể tươi như ?
Cô ấy có một nguồn năng lượng mạnh mẽ, một sức sống kiên cường, khiến tôi vô thức muốn tiến lại gần.
Vậy nên, để có thể học cùng trường với ấy, tôi cũng bắt đầu chăm chỉ học hành, sáng dậy sớm, tối thức khuya.
Ý nghĩ muốn chết dần dần biến mất trong năm tôi cố gắng thi vào Đại học H.
2
Ngày đầu tiên Khang Niệm Kiều nhập học, tôi đã thấy ấy.
Tôi còn giúp ấy xách hành lý.
Sau đó phát hiện, hóa ra chúng tôi lại học cùng một lớp.
Cô ấy ngồi ở góc lớp, trông có vẻ là một người sợ giao tiếp.
Nhưng tôi lại cố vượt qua đám đông, vượt qua những chỗ trống khác, chọn ngồi xuống bên cạnh ấy.
Cô ấy có chút lo lắng, vội vàng kéo sách của mình lại gần hơn.
Tôi thoáng qua cuốn sách trên bàn, rồi mở lời:
“Cậu thích Haruki Murakami à? Cậu đã đọc Kafka bên bờ biển của ông ấy chưa?”
Đôi mắt ấy lập tức sáng lên, rồi bắt đầu chuyện với tôi suốt một lúc lâu về quyển sách đó.
Cô ấy quả nhiên giống với hình ảnh trong trí nhớ của tôi—hơi lắm lời, dễ kích , rất đáng .
Từ đó, ngày nào tôi cũng nghĩ cách mang đồ ăn ngon cho ấy.
Nhưng ấy luôn từ chối, nếu không từ chối thì hôm sau sẽ mang đồ ăn khác đến để đổi lại.
Cô ấy dường như rất khó tiếp nhận lòng tốt từ người khác.
Có lần tôi rủ ấy đi ăn ngoài, ấy ngồi trên ghế mà trông không tự nhiên, rồi khẽ :
“Chỗ này đắt quá… Hay là mình đi chỗ khác đi?”
Lúc đó tôi mới nhận ra, hoàn cảnh sống của chúng tôi rất khác nhau.
Những thứ bình thường đối với tôi, lại là xa xỉ với ấy.
Vậy nên, tôi theo ấy vào ăn ở căng tin trường, còn dối rằng nhà mình cũng rất bình thường, khiến ấy thoải mái hơn.
Hôm đó, tại đại hội thể thao của trường, ấy vừa chạy xong ba nghìn mét, vì bị hạ đường huyết nên ngất ngay tại vạch đích.
Tôi bế ấy vào phòng y tế, rồi nhân cơ hội đó tỏ .
“Nếu cậu không ở bên tôi, sẽ khó mà dàn xếp ổn thỏa đấy. Toàn trường đều thấy tôi bế cậu vào đây rồi.”
Có chút ép buộc, mà… ai bảo tôi thích ấy chứ?
Mặt ấy đỏ bừng, vùi đầu vào chăn lẩm bẩm:
“Mất mặt chết đi !”
Thật đáng , lúc nào rồi mà còn để ý đến chuyện này chứ?
Tôi kéo chăn ra, ghé sát vào khuôn mặt đỏ ửng của ấy, rồi hôn lên môi ấy.
3
Sau khi chúng tôi ở bên nhau, cả lớp đều cảm thấy rất thần kỳ.
Nhất là đám cùng phòng của tôi, chúng nó trợn tròn mắt kinh ngạc.
“Cậu thích Khang Niệm Kiều á? Không phải cậu từng từ chối lời tỏ của Hác Mạch Lệ sao? Tôi cứ tưởng tiêu chuẩn của cậu rất cao cơ mà?”
Tôi bật :
“Khang Niệm Kiều không hơn Hác Mạch Lệ cả trăm lần à? Mắt mũi các cậu để đâu thế? Đừng có suy đoán linh tinh.”
“Này, tôi cũng chỉ quan tâm đến cậu thôi, sao cậu chuyện khó nghe thế?”
“Đã là em thì chỉ cần chúc phúc là . Đừng có bình luận về vợ tôi nữa.”
Thế là, đánh nhau luôn.
Chuyện này ầm ĩ đến mức giáo viên phụ đạo cũng phải vào cuộc.
Tôi bị thương, phải đến bệnh viện băng bó, Khang Niệm Kiều hốt hoảng chạy đến, vừa thổi vào vết thương giúp tôi, vừa trách mắng tôi vì sao lại đánh nhau.
Tôi đương nhiên không thể cho ấy biết những lời khó nghe mà bọn kia đã .
Nhìn ấy lải nhải không ngừng, tôi ôm lấy ấy, thầm nhủ trong lòng:
Cả đời này, tôi nhất định sẽ nâng niu ấy như một nàng công chúa.
Không ai phép bắt nạt hay nhạo ấy.
Nhưng nực thay, chẳng bao lâu sau, ấy lại đòi chia tay tôi.
4
Lúc đó, tôi giận đến mức suýt xóa hết mọi liên lạc với ấy, rồi lại không nỡ.
Tôi không tin ấy thật sự hết tôi.
Quả nhiên, khi đến nhà ấy, tôi mới biết nguyên nhân.
Bà nội ấy kể lại với tôi:
“Niệm Kiều sau khi về nhà thì lén trốn trong phòng khóc. Bà hỏi thì nó không .”
“Sau này, bà nghe lén cuộc gọi của hai đứa, mới biết hai đứa đã chia tay.”
“Ba nó kéo nó xuống, mà nó lại có lòng tự trọng cao, không muốn để cháu biết những chuyện này, càng không muốn liên lụy đến cháu.”
Đúng là kiểu chuyện mà Khang Niệm Kiều có thể ra.
Nhưng thôi, vợ mình, mình phải nuông chiều thôi, còn biết sao nữa?
5
Hôm đó, tôi đã lên kế hoạch cầu xin Khang Niệm Kiều quay lại ngay trong tiệc sinh nhật của mình.
Tôi gọi hết đám em từ trong và ngoài nước về, chỉ để chứng cho khoảnh khắc tái hợp của chúng tôi.
Tôi muốn cho ấy một cảm giác nghi thức long trọng.
Ai ngờ, ấy lại bỏ trốn ngay phút chót.
Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy tức!
Cô ấy tôi mất hết thể diện trước đám em!
Đến tận bây giờ, dù chúng tôi đã kết hôn, mấy tên kia vẫn lấy chuyện này ra trêu chọc tôi mỗi lần họp mặt.
Còn Khang Niệm Kiều bây giờ thì sao?
Cô ấy giỏi lắm rồi, đại kỹ sư bận rộn cả ngày!
Tôi vừa tắm xong, nằm trên giường, cố để lộ tám múi cơ săn chắc, mong ấy liếc một cái, chẳng gì.
“Tổng Giám đốc Khang, bây giờ là 1 giờ 37 phút sáng rồi, định khi nào thì đoái hoài đến tôi đây?”
“Bận, không rảnh.”
Chậc, đúng là ít lời ghê.
Ai mà ngờ , chàng thiếu gia Bắc Kinh như tôi lại có ngày sống “thấp hèn” thế này chứ?
Nhưng không sao, tôi nhất định phải vùng lên!
“Tôi cho em một phút, lập tức lên giường với tôi, tôi không cho em cơ hội thứ hai đâu.”
Động tác gõ bàn phím của ấy dừng lại, sau đó ấy hít sâu một hơi, quay đầu tôi.
“Tạ Chước, tôi cho một cơ hội, nuốt lại lời vừa đi.”
Lại chiêu này sao?
Tôi bật , dứt khoát đứng dậy, bế ngang ấy lên.
Nếu cứ chiều hư ấy mãi, e là kế hoạch tạo em bé mà bà nội thúc giục lại bị trì hoãn mất thôi.
“Tạ Chước! Anh cái gì đấy!”
Mặt ấy đỏ bừng vì tức, tôi không thèm để ý, mạnh mẽ ném ấy lên giường.
Cô ấy sững sờ một lúc, chẳng thốt lời nào.
Tôi mỉm , cúi người hôn lên khóe môi ấy.
“Em không chịu nghe lời thì đành phải dùng biện pháp mạnh thôi.”
6
Hôm sau, khi đến đón Khang Niệm Kiều tan , tôi vô chạm mặt Hác Mạch Lệ dưới tòa nhà công ty ấy.
Cô ta béo lên một chút so với trước đây, nghe đã tiếp quản công ty của bố mình, cũng coi như có chút thành tựu.
Nhưng cái thói miệng lưỡi cay nghiệt thì vẫn chẳng thay đổi.
Cô ta bước tới, quét mắt tôi từ trên xuống dưới rồi nhếch môi nhạt:
“Lâu rồi không gặp, Tạ Chước, thiếu gia nhà họ Tạ giờ thành tài xế cho vợ à?”
Tôi nhún vai, không hề nao núng:
“Hết cách rồi, tôi thích cưng chiều vợ. Sao, kết hôn rồi mà vẫn phải tự lái xe đi à?”
Mặt Hác Mạch Lệ biến sắc, xanh rồi trắng, ngay lập tức lấy lại vẻ giả tạo thường thấy.
“Ly hôn rồi. Không phải người đàn ông nào cũng như , chiều vợ hết mực đâu. Nhưng có một chuyện tôi vẫn chưa hiểu, muốn hỏi một câu.”
“Hỏi đi.”
Cô ta vuốt mái tóc dài, ngẩng lên tôi:
“Tôi với mới là môn đăng hộ đối. Cô nào cũng , tại sao lại là Khang Niệm Kiều? Cô ta đã cứu mạng chắc?”
“Đúng .”
Hác Mạch Lệ khẩy:
“Đừng có . Tôi hỏi nghiêm túc đấy.”
Tôi ậm ừ một lúc, rồi khẽ :
“Bảo ấy tốt bụng, lương thiện thì quá nông cạn. Tôi chưa bao giờ nghĩ nhiều như , tôi chỉ biết rằng ấy là Khang Niệm Kiều, ngoài ấy ra, ai cũng không .”
Tôi vừa dứt lời, liền thấy Khang Niệm Kiều mang giày cao gót từ sảnh tòa nhà bước ra.
Tôi hất cằm về phía ấy:
“Cô ấy đây này!”
Hác Mạch Lệ liếc Khang Niệm Kiều, sau đó nhếch môi nhạt:
“Vậy thì không phiền vợ chồng son các người nữa. Tôi đi đây.”
Khang Niệm Kiều im lặng suốt cả quãng đường đi, vừa lên xe đã thắt dây an toàn, chẳng chẳng rằng.
Tôi liếc sang, thấy vẻ mặt ấy có chút kỳ lạ, bèn hỏi:
“Sao thế? Ai bắt nạt em à? Để xử lý nó.”
Cô ấy trừng mắt lườm tôi:
“Chính đấy! Tự đi mà đánh mình đến chết đi!”
Rồi ấy mở túi xách, rút ra một chiếc que thử thai, ném vào tay tôi.
Tôi nhặt lên xem, trên đó hiện rõ hai vạch đỏ chót.
Trong nháy mắt, khóe môi tôi giãn ra thành nụ tươi rói, gần như muốn kéo dài đến tận mang tai.
Tôi mừng rỡ ôm chặt lấy ấy, phấn khích đến mức không biết gì ngoài việc ghì ấy vào lòng.
“Giờ mà đánh chết thì ai bố con chúng ta đây?”
Cô ấy ủ rũ cúi đầu, lẩm bẩm:
“Em còn tính đi công tác tháng sau, xem ra kế hoạch này tiêu tan rồi…”
Cô ấy thở dài, sau đó ngẩng lên, hít một hơi thật sâu rồi tôi bằng ánh mắt có chút bất an:
“Tạ Chước, em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, em sợ lắm.”
Tôi nắm lấy tay ấy, nhẹ nhàng trấn an:
“Trung tâm chăm sóc sau sinh sẽ lo, tã bỉm sẽ thay, con sẽ dỗ, còn sữa… cái đó vẫn phải nhờ em.”
Cô ấy bật khúc khích, ánh mắt dịu dàng hơn hẳn.
“Lấy đúng là tốt thật. Ngần ấy năm, em chẳng phải lo nghĩ gì cả.”
Tôi hôn nhẹ lên trán ấy, khẽ thì thầm:
“Ai bảo em đã từng cứu mạng chứ.”
Cô ấy bĩu môi, mắng tôi:
“Cút đi.”
(Hoàn thành.)
Bạn thấy sao?