1
Trong nhà có quá nhiều việc đồng áng không xuể, tôi mở điện thoại lên, vào WeChat, kéo trai cũ ra khỏi danh sách chặn.
—— Em vẫn chưa quên , có thể gặp mặt không?
—— Ha, lại lừa tôi đi chăn lợn hả? Tôi là nô lệ nhà chắc?
Tin nhắn trả lời ngay lập tức, giọng điệu vừa gắt gỏng vừa khó nghe.
Tôi hít một hơi thật sâu, để tìm lao miễn phí, có vẻ tôi phải dùng chiêu mạnh hơn rồi.
—— Em nhớ .
Ngay sau đó, trên khung trò chuyện rơi xuống một ngôi sao vàng nhỏ, bên kia hiển thị “Đối phương đang nhập…”.
Hình như, đối phương đã loạn trận tuyến.
Năm ngoái vào thời điểm này, tôi và Tạ Chước vẫn chưa chia tay.
Tạ Chước lấy lý do bố mẹ việc ở nước ngoài, một mình lẻ loi độc, vừa mềm mỏng vừa cứng rắn, nhất định đòi về quê ăn Tết với tôi.
Tôi ấp úng kể cho ấy nghe rất nhiều về hình gia đình mình.
“Nhà em ở nông thôn, đến sẽ không quen đâu.”
“Em không có phòng riêng, ngủ chung với bà nội.”
“Hơn nữa, mỗi ngày em đều phải việc đồng áng, chẳng có thời gian dẫn đi chơi.”
Tạ Chước nghiêm túc nghe tôi xong, chỉ nhàn nhạt : “Nhà cũng ở nông thôn mà, cũng không có phòng riêng, ngủ chung với trai, việc đồng áng nhiều có thể giúp em .”
Tôi không muốn thừa nhận rằng, tôi đã bị câu cuối cùng của ấy rung .
Vào lúc đó, tôi thực sự rất cần người giúp đỡ.
Lần đầu tiên tôi đưa người về nhà, Tạ Chước căn nhà đơn sơ của tôi, chỉ thốt lên hai chữ:
“Đỉnh thật.”
Đây là đàn ông thẳng sao? Có lẽ , Tạ Chước rất kinh ngạc.
Anh ấy rằng, tôi lớn lên trong một môi trường như , mà có thể thi đỗ vào đại học H với thành tích thủ khoa toàn tỉnh, lại còn đứng đầu chuyên ngành suốt mấy năm liền, thực sự quá đỉnh.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cái tên này, điểm ý lúc nào cũng khác người.
Bà nội vừa thấy ấy đã thích ngay, nắm lấy đôi tay ấy mà trìu mến.
“Con trai, con đẹp trai quá, quê ở đâu thế?”
“Bà ơi, con ở Bắc Kinh ạ.”
“Ôi trời, thế thì xa quê ta quá, sau này con với Tiểu Kiều mà kết hôn thì…”
Tôi vội vàng cắt ngang: “Bà ơi, tụi con vẫn đang đi học mà, bà xa quá rồi.”
Tạ Chước ngẩng đầu tôi, cong môi : “Không sao đâu bà, xa mấy con cũng về thăm bà.”
“Ngoan lắm, bà lát nữa thịt gà, đùi gà để phần con.”
“Cho Tiểu Kiều đi bà, ấy thích ăn thịt.”
Sau đó, ấy chẻ củi, cắt mía, cho lợn ăn, một mình hết tất cả công việc đồng áng của cả nhà.
Hồi đó, trong mắt ấy chỉ có tôi.
Sau khi chia tay, ấy hận tôi không thể chết đi , gặp tôi là châm chọc, mỉa mai, giọng điệu sắc bén.
“Đồ đàn bà tệ bạc, dùng xong là vứt.”
2
Vài tiếng sau, Tạ Chước vội vàng xuất hiện trước cửa nhà tôi.
Củ khoai lang tôi đang gặm dở rơi xuống đất, trong lòng cực kỳ kinh ngạc… còn có chút tim đập nhanh.
“Anh thực sự đến à?”
“Kiếp trước tôi mắc nợ chắc? Cả cái núi này toàn là rau dại do tôi đào lên đấy, mẹ kiếp.”
Tạ Chước đẩy tôi vào trong nhà, cơn gió lạnh tràn vào, tôi lập tức rùng mình.
Anh ấy liếc tôi một cái, giọng trầm xuống: “Lạnh thế này, cái áo lông tôi mua cho đâu, sao không mặc?”
Tôi hít hít mũi: “Ai lại mặc đồ đắt tiền đi đồng chứ?”
Anh ấy nhặt củ khoai lang dưới đất lên, hơi nhíu mày: “Cô chỉ ăn thế này thôi à?”
“Ừ, ăn đại chút, no bụng là .”
Tôi lầm sao?
Trong mắt ấy thoáng qua một tia đau lòng, sau đó ra ngoài kéo hành lý vào nhà.
Chỉ riêng va-li đã hai cái, cái ba lô trên lưng cũng rất nặng, đặt xuống ghế còn phát ra một tiếng “bụp”.
“Anh định chuyển nhà luôn à? Mang nhiều hành lý thế?”
Anh ấy mở va-li ra, miệng thì mắng rất hung dữ: “Quà cho bà nội, không à?”
Trong đống hành lý đó, toàn bộ đều là đặc sản quê , còn có cả món vịt quay Bắc Kinh mà tôi thích nhất.
“Còn có cả vịt quay Bắc Kinh!”
Anh ấy nhạt, : “Cái này là cho bà nội, chỉ thơm lây thôi, hiểu chưa?”
“Xì, cả người chỉ còn cái miệng là cứng.”
“Cô chắc chứ?”
… Tôi cạn lời.
3
Bà nội biết Tạ Chước đến, vui mừng không tả xiết.
Biết thời tiết trên núi lạnh, Tạ Chước mua cho bà một chiếc áo bông thật dày.
Bà nội vui đến nỗi mắt híp cả lại, đôi tay đầy vết nứt vì lạnh nhẹ nhàng vuốt ve chiếc áo, cẩn thận từng chút một.
“Áo này ấm quá.”
“Bà thích là rồi ạ.”
Tên này rất biết cách lấy lòng bà, cũng chẳng trách bà cứ nhất quyết phải thịt gà, bồi bổ cho Tạ Chước.
Con gà đó là gà đẻ trứng, bà nội tôi vẫn luôn tiếc không dám ăn.
Nhưng phản đối của tôi vô dụng, bà nội vỗ tôi một cái: “Đi mau!”
Tạ Chước đặc biệt sợ vật có lông vũ, nhất là gà, lúc bắt gà trong sân, ấy thiếu điều muốn nhảy lên nóc nhà.
“Khang Niệm Kiều! Cứu !!!”
Tôi chịu hết nổi, chỉ mất vài giây đã bắt con gà.
Tạ Chước ngồi trên ghế mây, tôi thành thạo cắt tiết gà, nhổ lông, sạch gà trong chớp mắt.
“Khang Niệm Kiều, cái gì cũng biết nhỉ? Gà mà cũng dám .”
“Anh rảnh quá thì nhóm lửa đun nước hộ tôi đi.”
Anh ấy đột nhiên bật , tôi liếc ấy một cái: “Cười cái gì?”
“Cô nhớ tôi, chẳng lẽ là lừa tôi đến công không công?”
“Chứ còn gì nữa?” Tôi mạnh miệng .
“Đồ đàn bà tệ bạc, chỉ có tôi là cam tâm nguyện bị lừa.”
Tạ Chước nhẹ nhàng mắng một câu, giọng điệu lại vô cùng dịu dàng.
Anh ấy đeo găng tay, quay đầu tôi:
“Chuồng lợn dọn chưa? Tôi đi ngay đây.”
Tạ Chước đúng là người đặc biệt, ấy hình như gì cũng chỉ vì niềm vui.
Bị chia tay rồi mà vẫn có thể hớn hở chạy đến đây giúp tôi việc.
Không quản đường xa vạn dặm, từ Bắc Kinh đến cái thôn nhỏ hẻo lánh này.
Mỗi ngày đứng trước máng ăn của lợn, cúi người xuống từ từ đổ nước cám vào, lũ lợn ăn hống hống kêu vui vẻ.
Anh ấy , vỗ vỗ đầu con lợn:
“Kim Cương, ăn nhiều vào, thích nhất là thịt ba chỉ vừa nạc vừa mỡ đấy.”
Vâng, ấy đặt tên cho con lợn nhà tôi là “Kim Cương”.
Mỗi ngày đều thân thiết gọi nó là em, rồi sau đó lại bảo nó rằng ấy thích nhất là tai lợn luộc trộn gỏi.
4
Tôi bỏ con gà vừa xong vào nồi, mùi thơm lập tức lan tỏa khắp bếp.
Tạ Chước thêm củi vào lò, gió thổi mặt ấy dính đầy tro than.
Ánh lửa hắt lên khuôn mặt góc cạnh của ấy, tôi đến mức ngẩn người.
Anh ấy ngước mắt lên, lườm tôi một cái: “Nhìn đủ chưa? Món ăn sắp cháy rồi kìa.”
Tôi nồi thức ăn sắp cháy khét, vội vàng đảo vài cái.
“Ai bảo đốt lửa lớn thế này?”
Tôi gắp một miếng thịt đưa đến bên miệng ấy: “Nếm thử xem mặn nhạt thế nào?”
Anh ấy thoáng khựng lại, sau đó há miệng ăn.
“Thế nào?”
Tôi đầy mong đợi ấy, dù sao trước đây ấy lúc nào cũng chê tôi nấu ăn mặn.
Anh ấy không trả lời, chỉ cúi xuống, đột ngột ôm chặt lấy tôi, đầu vùi vào hõm cổ tôi, giọng trầm thấp.
“Tôi hỏi lại một lần nữa, tại sao lại chia tay?”
Chưa kịp để tôi trả lời, ấy đã bổ sung thêm:
“Tôi không tin không còn cảm với tôi.”
5
Lúc trước khi chia tay, tôi với ấy rằng, tôi không còn cảm giác gì nữa.
Đến giờ tôi vẫn nhớ như in dáng vẻ tổn thương của ấy, cố gắng giữ lấy chút kiêu ngạo cuối cùng, mắt đã đỏ hoe.
Anh ấy : “Khang Niệm Kiều, đừng hối hận. Nếu tôi quay lại với , tôi cháu nội luôn!”
Người từng “quay lại thì cháu nội” chính là ấy.
Người chỉ vì một câu của tôi mà lập tức quay lại, cũng là ấy.
Lần này, khi ấy hỏi lại, rõ ràng là không tin vào lý do trước kia.
Nói thật có đôi khi rất tàn nhẫn.
Tôi vỗ nhẹ vào lưng ấy, giọng mềm xuống:
“Chúng ta đều là người nông thôn, nếu tôi lấy , chẳng phải chỉ là từ ngọn núi này đến ngọn núi khác, quá vô vọng rồi.”
Tạ Chước tức điên, bóp mặt tôi không nỡ dùng sức.
“Khang Niệm Kiều, thực tế đến đáng sợ.”
“Không còn cách nào, nghèo đến sợ rồi.”
Trên bàn ăn, chúng tôi ăn ý không chuyện với nhau, bầu không khí lạnh đến đáng sợ.
Bà nội liên tục gắp thức ăn cho Tạ Chước: “Nào, ăn nhiều một chút.”
Anh ấy kẹp đùi gà đặt vào bát tôi, không một lời.
Ừm, dù đang tức giận, vẫn nhớ tôi thích ăn gì.
Sau bữa cơm, bà nội bảo tôi dọn dẹp lại phòng chứa lúa để chỗ cho Tạ Chước ngủ.
Phòng này trước đây là của ba tôi, sau khi ba mất thì dùng để chứa lúa.
Chăn ga rất sạch sẽ, gối kê bằng vỏ kiều mạch do bà nội tự tay .
Ngay cả bông trong chăn cũng là do bà tự hái, rất ấm áp.
Tạ Chước tôi trải giường xong, liền chui thẳng vào chăn, tôi đá ấy một cái:
“Tắm rồi hẵng ngủ.”
“Lạnh thế này, mai tắm.”
Phòng tắm nằm ngay bên cạnh chuồng lợn, ba tôi khi xưa tự tay xây dựng.
Giờ đã cũ nát, gió lùa bốn phía, gió hơi mạnh một chút là ván gỗ đập bốp bốp.
Tôi đun một chậu nước nóng, vào phòng tắm, vừa cởi đồ đã lạnh đến nổi da gà.
Nhưng tôi đã quen rồi.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó, bức tường gió lùa của phòng tắm phủ kín bằng một tấm chăn.
“Gió lớn thế này mà cũng nhất quyết phải tắm, hèn gì viêm mũi mãi không khỏi.”
“Cô đúng là tự khổ mình, mỗi tháng mấy ngày đó lại cứ đau liên tục.”
Dưới ánh đèn, bóng nghiêng nghiêng của ấy in trên tấm chăn, sống mũi thẳng tắp, đôi môi hơi cong lên, tiếp tục càu nhàu không ngừng.
Tôi thích nhất giọng Bắc Kinh của ấy, cộng với chất giọng trầm thấp, cho dù là đang mắng người cũng không thể ghét nổi.
Trong lòng có một góc, dần dần ấm lên, như có lửa đốt.
Tạ Chước luôn có một loại ma lực như , ai tiếp với ấy cũng sẽ thích ấy.
Ngay cả dì bán rau ở chợ, mỗi lần thấy Tạ Chước đều tặng thêm một ít rau.
Trong trường học, lớp học tự chọn của Tạ Chước lúc nào cũng có nhiều nữ sinh hơn nam sinh.
Anh ấy dịu dàng mà thẳng thắn, hài hước mà nhiệt .
Trên thế gian này, có lẽ chỉ có tôi là người mù.
Bạn thấy sao?