12
Phó Bách Nguyên đạp ga, lái xe vào bãi đỗ ngầm.
Trong gương chiếu hậu, tôi thấy Thư Oanh Oanh còn đuổi theo vài bước.
Tôi hơi lưỡng lự hỏi:
“Anh thế này không hay lắm đâu?”
Dù gì ấy cũng là nữ chính tương lai mà.
“Cô ấy hình như khóc rồi, không định an ủi sao?”
Giọng Phó Bách Nguyên lạnh lùng.
“Tại sao?”
Tại sao? Anh còn hỏi tại sao? Cô ấy cũng lo lắng cho mà, dù sao tôi cũng có tiền lệ.”
Thư Oanh Oanh không giống như những người khác, ấy quen biết mẹ của Phó Bách Nguyên, tự nhiên biết chuyện tôi đã lấy tiền và bỏ đi.
“Thật ra những gì ấy cũng không sai, năm đó tôi thực sự đã sai.”
Phó Bách Nguyên hờ hững đáp.
“Em không đã xin lỗi rồi sao?”
“Hả?”
Phó Bách Nguyên nhắc lại lời tôi: “Em không phải đã em rất hối hận sao?”
“Em còn em rất thích, rất thích .”
Tôi: “…”
Đủ rồi! Đừng nữa! Mặt tôi đỏ bừng lên.
Câu này dường như đã trở thành khẩu hiệu cuộc đời của Phó Bách Nguyên.
Ngày nào cũng phải lôi ra 800 lần.
Phó Bách Nguyên cố : “Nếu em cảm thấy vừa rồi cư xử không lịch sự, để đi xin lỗi Thư Oanh Oanh.”
“Anh cứ đi đi.”
Đôi mắt Phó Bách Nguyên ánh lên nụ lớn hơn.
“Vậy thì mời buông tay ra trước đã.”
Tôi: ?
Lúc đó tôi mới phát hiện ra, mình đang nắm chặt tay áo của Phó Bách Nguyên. Mặt tôi nóng ran, vội vàng buông tay.
Tôi lắp bắp giải thích.
“Em… tôi chỉ hơi chóng mặt thôi, không phải là không cho đi đâu.”
“Ừ ừ.”
Phó Bách Nguyên gật gù, thích thú cúi xuống hôn tôi một cái.
“Nhưng lại thích việc em không cho đi.”
Hệ thống lại vang lên tiếng thông báo.
“Giá trị hắc hóa giảm 5%.”
Hệ thống không nhịn mà thốt lên: “Ký chủ! Cô thật quá giỏi rồi!”
Giỏi ư?
Tôi đâu có gì cả, chỉ là Phó Bách Nguyên không ngừng nhường nhịn tôi thôi.
Mũi tôi cay cay, cố gắng kìm nén không để nước mắt rơi.
“Anh ngốc quá, tha thứ cho em nhanh sao?”
Mặt Phó Bách Nguyên thoáng hiện một chút khó chịu.
“Chẳng phải trông quá rẻ mạt sao?”
“Những thứ đạt quá dễ dàng sẽ không trân trọng, vì vẫn chưa tha thứ cho em đâu, em còn phải cố gắng nhiều hơn.”
“Yên tâm đi, dễ dỗ mà.”
Nói xong, không kìm lại hôn tôi thêm vài cái: “Quan Nguyệt, hôm nay em có vị đào.”
13
Sau nụ hôn đó, tôi bình tĩnh bước xuống xe.
Nhưng gương không biết dối.
Khuôn mặt tôi đỏ bừng như vừa trải qua 3 giờ trong phòng xông hơi.
Hệ thống lo lắng hỏi.
“Ký chủ, sẽ không thực sự thích Phó Bách Nguyên đấy chứ?”
“Hai người không thể ở bên nhau !”
Trước khi tôi nhận nhiệm vụ xuyên sách này, hệ thống đã lải nhải kể cho tôi rất nhiều trường hợp của tiền bối.
Tư tưởng cốt lõi chỉ có một.
Tuyệt đối không đối tượng mục tiêu.
Cũng đừng mơ tưởng ở lại thế giới xuyên sách.
Nhưng khi nhiệm vụ, tôi đã trao đi cảm thật sự, sao có thể dễ dàng quay lưng và rời đi mà không lưu luyến gì.
“Tôi biết.”
Tôi trả lời qua loa, đồng thời cầm lấy chiếc điện thoại mà tôi đã không đến cả đêm nay.
Điện thoại của tôi gần như bị gọi nổ tung bởi cuộc gọi từ đồng nghiệp.
WeChat cũng tràn ngập tin nhắn từ ấy— Vô số bức ảnh tôi và Phó Bách Nguyên khoác tay nhau.
“Cậu giỏi quá đấy, hóa ra cao thủ lại ở ngay bên cạnh tôi!”
“Quan hệ của chúng ta thế này, xin một cuộc phỏng vấn có quá đáng không?”
“Giờ tôi không muốn phỏng vấn ấy nữa, tôi chỉ muốn phỏng vấn cậu!”
“Cậu có định tiếp tục đi không?”
Tôi: !
Tôi hoàn toàn quên mất đồng nghiệp.
Vội vàng trả lời.
“Chuyện này phức tạp lắm, khi nào rảnh tôi sẽ kể cho cậu.”
Cô ấy trả lời ngay lập tức.
“Ừ ừ, tôi hiểu mà, đêm đầu tiên tái hợp với người cũ lúc nào cũng bận rộn.”
“Không, với khả năng của Phó Bách Nguyên, chắc phải bận cả ba ngày đầu.”
Tôi: “…”
Không phải như cậu nghĩ đâu!
14
Ngay cả ở trung tâm thành phố, nơi đất đai đắt đỏ, nhà của Phó Bách Nguyên vẫn lớn một cách kỳ lạ.
Tâm trí tôi hỗn loạn, cứ đi qua đi lại trong nhà.
Tình cờ, tôi đẩy cánh cửa một căn phòng khép hờ
.
Chỉ liếc , tôi đã đứng ngây người tại chỗ.
Bố trí trong phòng giống hệt căn nhà mà chúng tôi từng trước đây.
Thậm chí cách sắp xếp nội thất cũng không khác gì. Trong thoáng chốc, tôi như đưa về ba năm trước.
“Anh đã định mua lại căn nhà đó.”
Giọng Phó Bách Nguyên có chút uất ức.
“Nhưng khu đó sắp giải tỏa rồi, dù có nhiều tiền hơn, cũng không mua .”
“Anh chỉ còn cách mang mọi thứ ở đó qua đây.”
Tôi hỏi: “Anh vẫn thường ở trong căn phòng này sao?”
Căn phòng tràn ngập hơi thở của cuộc sống.
“Ừ, khi nào buồn, sẽ ở đây. Giống như em vẫn còn ở bên .”
“Nhưng không dám ở quá lâu, sợ rằng nếu dùng đồ nhiều quá, chúng sẽ cũ đi và không bao giờ mua nữa.”
Giọng tôi run rẩy.
“Nhỡ, nhỡ mà em không quay lại thì sao?”
Phó Bách Nguyên im lặng một lúc, rồi ôm chặt lấy tôi. Đầu tựa vào hõm vai tôi.
Hơi ấm từ cơ thể thấm qua lớp áo, truyền sang tôi.
“Nhưng đã đợi rồi.”
Tôi cảm thấy áo trên vai mình ướt đi. Khoảnh khắc đó, tôi muốn ra tất cả mọi chuyện.
“Thật ra, năm đó em…”
Hệ thống lập tức cảnh báo nghiêm khắc: “Ký chủ!”
Tôi phớt lờ, định tiếp. Nhưng Phó Bách Nguyên ngắt lời tôi.
“Không sao, không cần phải giải thích.”
“Em trở về là rồi.”
15
Tiến độ của lễ cưới diễn ra rất nhanh. Dường như Phó Bách Nguyên đã chuẩn bị từ lâu, mọi thứ đều sắp xếp trước.
“Quan tiểu thư, bộ váy cưới này có hài lòng không?”
Chu Kỳ, người chịu trách nhiệm tổ chức đám cưới, ngồi xổm xuống, chỉnh lại tà váy cho tôi.
“Rất đẹp, tôi thích tất cả những bộ váy mà chọn.”
Tôi thực sự rất hài lòng.
“Từ thiệp mời, bánh cưới đến những đóa hoa trang trí, tôi đều rất thích.”
Cô ấy mỉm .
“Đó đều do Tổng Giám đốc Phó lựa chọn.”
“Vì lễ cưới này, ấy đã trao đổi với tôi suốt ba năm qua.”
Tôi: ?
…
Sau khi tổ chức thành công lễ cưới cho một thiếu gia giàu có, Chu Kỳ đã trở nên khá nổi tiếng trong ngành.
Nhưng khi nhận kế hoạch cưới của Phó Bách Nguyên, Chu Kỳ vừa vui mừng vừa nghi hoặc.
Một mặt, đối phương là một doanh nhân trẻ tuổi giàu có, lễ cưới này chắc chắn sẽ đưa sự nghiệp của lên một tầm cao mới.
Mặt khác, chưa từng nghe rằng thiếu gia họ Phó có .
“Chắc là cuộc hôn nhân của giới hào môn, vài ngày là kết hôn thôi.”
Đồng nghiệp suy đoán, Chu Kỳ cũng không nghĩ nhiều.
Theo kinh nghiệm tổ chức tiệc cưới cho các gia đình quyền thế, thường thì chỉ có thư ký của họ mới việc trực tiếp với , Phó Bách Nguyên thì khác.
Anh tự mình tham gia vào mọi chi tiết lớn nhỏ của đám cưới. Thậm chí, bó hoa cưới cũng chọn đi chọn lại nhiều lần.
“Xin lỗi đã phiền , tôi muốn dành cho vợ mình một lễ cưới hoàn hảo, nên cầu hơi khắt khe.”
“Đương nhiên rồi.”
Khách hàng có nhiều cầu, lại rất hào phóng! Điều duy nhất kỳ lạ là ngày cưới không ấn định.
Và người vợ bí ẩn của Phó Bách Nguyên cũng chưa từng xuất hiện.
Chu Kỳ thậm chí còn nghi ngờ liệu Phó Bách Nguyên có thật sự sắp kết hôn hay không.
…
“Mãi đến khi gặp Quan tiểu thư, tôi mới biết mình nghĩ quá nhiều.”
“Quan tiểu thư, sao lại khóc?”
Tôi lúc đó mới nhận ra mình đang khóc.
“Không có gì, chỉ là sắp kết hôn nên tôi thấy rất hạnh phúc.”
Chu Kỳ gật đầu, “Tổng Giám đốc Phó nhiều như , hai người chắc chắn sẽ hạnh phúc.”
Liệu có không?
Tôi cố gắng nở một nụ , lại là nụ cay đắng.
“Hệ thống, điểm của tôi đã kết toán rồi, tôi có thể ở lại thế giới này bao lâu?”
Hệ thống thở dài:
“8 năm.”
8 năm, có lẽ cũng đủ rồi.
Theo khoa học, chỉ có thể duy trì cao nhất là 4 năm vì chất dopamine.
Lúc đó, tôi và Phó Bách Nguyên sẽ chán ghét nhau. Rời khỏi thế giới này cũng không còn gì hối tiếc. Tôi cố gắng mặc cả với hệ thống:
“Vậy tôi có thể đổi từng năm một không? Nếu có bất trắc, đổi nhiều quá thì phí.”
Hệ thống: “…”
Bạn thấy sao?