1
Khi tôi trở lại thế giới này lần nữa, thời gian đã là ba năm sau, Phó Bách Nguyên đã trở thành một người nổi tiếng trong giới tài chính.
Tại buổi họp lớp, đứng phát biểu dưới ánh đèn sân khấu.
Còn tôi đội mũ lưỡi trai, lén lút ngồi dưới.
Mấy em khóa dưới ngồi bên cạnh bàn tán.
“Anh Phó đẹp trai quá! Xuất thân danh gia vọng tộc mà không dựa vào gia đình, tự tay lập nghiệp và xây dựng nên một công ty lớn như .”
“Nghe ấy sắp đính hôn với chị Thư rồi?
Đúng là một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối, còn ngọt ngào hơn cả tiểu thuyết.”
“Cô cũ hám lợi của Phó chắc hối hận chết mất. Hồi đó vì ấy không có tiền mà bỏ đi, giờ người ta đã có tài sản hàng trăm tỷ rồi.”
Hệ thống bắt đầu bằng giọng điệu mỉa mai.
【Nhìn người đàn ông bị vô bỏ rơi, giờ trở nên xuất sắc như thế, có cảm nghĩ gì?】
Trên sân khấu, Phó Bách Nguyên mặc một bộ vest xám “Nhị Lần Tấn Công 12m12”.
Mái tóc đen nhánh vuốt ngược, lộ ra vầng trán bóng loáng, mang đến một cảm giác lãnh đạm của kẻ đứng trên cao.
Ba năm trôi qua, đã rũ bỏ vẻ non nớt trước đây, đường nét gương mặt đẹp đến mức sắc bén.
Tôi cảm khái vô cùng.
【Tôi đúng là có mắt người, từng một người đàn ông đẹp trai như thế, thật không phí.】
Hệ thống nổi giận.
【Ký chủ không chút nào thấy hối hận hay ăn năn về những việc mình đã sao!!! Lẽ ra ký chủ chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ kịch bản là có thể rời đi, tại sao ký chủ lại ngứa tay mà viết thư cho ta!!! Ký chủ có biết mình đã viết cái gì không!!!】
【Nếu không phải do ký chủ loạn, Phó Bách Nguyên đã không hắc hóa, ký chủ có biết chỉ số hắc hóa của ta đã lên tới 99% rồi không!!!】
Đối mặt với cơn thịnh nộ của hệ thống, tôi chột dạ cúi đầu.
【Tôi chỉ cảm thấy ta tội nghiệp, nếu biết tôi là một thủ đoạn và tham lam, có lẽ ta sẽ vui hơn chút mà.】
2
Thật ra mọi chuyện đều bắt đầu từ lúc ban đầu.
Tôi là một công nhân dữ liệu cấp thấp tại cục xuyên sách.
Theo sự sắp xếp của hệ thống, tôi đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết ngọt sủng hào môn.
Tất nhiên, người sủng ái là nữ chính, còn tôi chỉ là hám lợi trước đây của nam chính.
Theo cốt truyện, tôi sẽ chết đúng lúc nam chính tôi nhất.
Nhằm tạo ra thêm nhiều sóng gió cho của nữ chính chính thức.
Nhưng tôi mong rằng Phó Bách Nguyên có thể sớm quên tôi đi.
Vì , trước khi đi, tôi đã để lại cho ta một bức thư.
Thư gửi Phó Bách Nguyên:
“Phó Bách Nguyên thân , tôi đi rồi.
Đừng tìm tôi nhé! Bởi vì tôi tự nguyện rời đi, thật ra tôi chưa bao giờ thích cả. Tôi đã lấy của mẹ 30 nghìn tệ, đúng là rất đáng giá.”
“Tôi để lại cho chiếc thẻ, trong đó có 5 nghìn tệ. Đó là số tiền đã chi tiêu cho tôi mấy năm qua, bây giờ tôi trả lại hết. Tạm biệt, tôi sẽ đi phú bà đây.”
Người ta thường , đừng loạn nếu không muốn bị chính việc mình ra .
Khi tôi vừa kết toán xong điểm tích lũy và chuẩn bị thoát khỏi thế giới này, tiếng cảnh báo của hệ thống vang lên.
“Chú ý! Chú ý! Giá trị hắc hóa của nam chính đã đạt 100%. Dòng thời gian của thế giới tiểu thuyết bị lệch nghiêm trọng, vui lòng nhanh chóng sửa chữa cốt truyện.”
Và thế là, tôi bị hệ thống ném trả lại đây.
3
Ý thức của tôi dần tỉnh lại.
Bài phát biểu của Phó Bách Nguyên vừa kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Đến phần hỏi đáp trực tiếp tại hội trường.
Có một phóng viên hỏi: “Nghe tổng giám đốc Phó sắp kết hôn đúng không?”
Phó Bách Nguyên khẽ nhếch mép.
Anh không phủ nhận.
Mọi người trong khán phòng đều về phía Thư Oanh Oanh với ánh mắt ngưỡng mộ.
Cô ấy để tóc dài xoăn, nụ dịu dàng và e thẹn.
Là nữ chính của cuốn tiểu thuyết này, ấy định sẵn sẽ cùng Phó Bách Nguyên viết nên một câu chuyện hoàn mỹ.
Nhưng bây giờ, vì những hành bừa bãi của tôi, Phó Bách Nguyên đã hắc hóa.
Cốt truyện bị đình trệ, và vì tôi phải quay lại việc để trả nợ.
Nhiệm vụ của tôi là xóa sạch giá trị hắc hóa của Phó Bách Nguyên, để ta quay trở lại tổng tài bá đạo thuộc về nữ chính.
Đúng lúc này, người dẫn chương trình rằng sẽ dành một vài câu hỏi cho khán giả.
Mấy sinh viên xung quanh tôi hào hứng giơ tay, thu hút sự ý của Phó Bách Nguyên trên sân khấu.
Chết rồi!
Tôi thầm than không ổn, đã quá muộn.
Giữa những tiếng ồn ào, ánh mắt của Phó Bách Nguyên quét qua khán đài và dừng lại ở tôi.
Tim tôi như muốn vỡ ra.
Phó Bách Nguyên đưa tay chỉ thẳng về phía tôi.
Xác định chính xác vị trí của tôi.
“Chọn ấy.”
4
Nhân viên đưa micro đến tay tôi.
Tôi chạm vào khẩu trang trên mặt, cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Nhưng tôi sợ rằng Phó Bách Nguyên sẽ nhận ra giọng của mình.
Sau vài giây do dự, tôi chỉ vào cổ họng và vẫy tay ra hiệu. Giả vờ như không thể chuyện.
Nhân cơ hội, tôi đưa micro cho em khóa dưới bên cạnh. Nhưng ngay giây tiếp theo, Phó Bách Nguyên chậm rãi bước xuống cầu thang.
Nụ trên mặt mang theo chút lạnh lùng.
“Câm rồi à?”
“Không sao, có thể gõ chữ.”
Khí áp xung quanh nặng nề, như ẩn chứa một cơn bão đáng sợ.
Tôi như con mồi bị ánh mắt của thợ săn khóa chặt, run rẩy không thể kiểm soát.
Thấy càng lúc càng tiến lại gần, trong cơn hoảng loạn, tôi quay người chạy qua lối đi.
Khán phòng lập tức xôn xao.
“Ôi trời, chuyện gì ?”
“Họ quen nhau sao?”
“Mặt chị Thư trông khó coi quá!”
May mắn là Phó Bách Nguyên không đuổi theo tôi.
Hệ thống nhạo tôi: 【Vừa nãy còn mạnh miệng lắm, sao gặp Phó Bách Nguyên rồi lại chẳng dám hé một lời?】
Tôi đáp: 【Cậu thì biết gì, đây là chiến thuật cả đấy!】
Cố tham gia buổi họp lớp, cố ngồi ở hàng ghế đầu, còn đeo khẩu trang rất kỳ cục.
Tôi sợ rằng Phó Bách Nguyên sẽ không nhận ra tôi mà thôi.
【Tôi muốn tạo cảm giác rằng tôi vẫn còn ta, không thể quên ta, nên mới lén đến ta.】
【Cách này sẽ giúp tôi dễ dàng bộc lộ nỗi khổ của mình sau này.】
Hệ thống: 【Ký chủ có nỗi khổ nào cơ?】
【Cậu có thể cho tôi mắc bệnh ung thư bây giờ không? Để tôi có lý do vì không muốn kéo ta xuống mà đành phải rời đi.】
Hệ thống: 【Không thể.】
【Vậy cho tôi một câu chuyện bi thảm, rằng lúc trước tôi có người thân phải phẫu thuật, cần một khoản tiền lớn gấp.】
【Không thể bịa.】
【Vậy tạo một tiết là Phó Bách Nguyên có thanh mai trúc mã, và ấy từng đưa tiền để sỉ nhục tôi, khiến tôi chỉ biết âm thầm khóc lóc mà rút lui?】
Hệ thống không đáp lời, trực tiếp thoát khỏi hệ thống.
Tôi: “…”
5
Mấy ngày tiếp theo, tôi dồn hết sức lực để tìm một công việc.
Công việc này phải thỏa mãn hai điều kiện.
Thứ nhất, phải có cơ hội xuất hiện trước mặt Phó Bách Nguyên.
Thứ hai, phải có lý do để khiến ta trút cơn giận lên tôi.
Ví dụ như phóng viên.
Tôi vốn tốt nghiệp ngành báo chí, sau khi gửi hồ sơ khắp nơi, tôi nhanh chóng vào ở một tạp chí thời trang.
Vài tuần sau, có một buổi tiệc tài chính tổ chức tại khách sạn.
Tôi và đồng nghiệp chen chúc trong đám đông, xem vô số chiếc xe sang trọng đỗ trước cửa khách sạn.
Đồng nghiệp giới thiệu: “Tối nay, mục tiêu duy nhất của chúng ta là tổng giám đốc Phó của Tập đoàn Bách Việt.”
“Mặc dù ấy không phải là người giàu nhất ở đây, chắc chắn là người trẻ nhất và đẹp trai nhất!”
“À đúng rồi.”
Đồng nghiệp tôi đầy bí ẩn.
“Cậu có biết về cũ của ấy không?”
Tôi gượng gạo.
Đồng nghiệp tiếp tục : “Nghe đồn cũ của ấy vì tiền mà rời bỏ ấy, tôi chẳng tin nổi!”
“Người đàn ông như , vừa có ngoại hình vừa có sự nghiệp, chắc chắn phải có bí mật gì đó mà chúng ta không biết.”
Tôi giơ ngón cái tán thành.
Giá mà Phó Bách Nguyên cũng nghĩ như thì tốt quá.
“Đến rồi, Phó Bách Nguyên đến rồi.”
Đồng nghiệp ra hiệu cho tôi lên phía trước.
Phó Bách Nguyên bước xuống từ xe, đám đông vây quanh, như một ngôi sao sáng giữa bầu trời đêm.
Vô số người xúm lại muốn tạo mối quan hệ với người đàn ông trẻ trung đầy quyền lực này.
Nhưng Phó Bách Nguyên giữ vẻ lạnh lùng.
Thỉnh thoảng đáp lại vài câu, với vẻ thờ ơ. Ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua đám đông, như thể đang tìm kiếm ai đó.
Tôi thu mình vào góc, tính toán kế hoạch tiếp theo.
Rất đơn giản.
Cầm ly rượu đi ngang qua ta, sau đó giả vờ bị trẹo chân và ngã vào người .
Tôi trong dáng vẻ thất bại này chắc chắn sẽ khiến nguôi giận phần nào.
Sau đó, tôi sẽ chân thành hối hận vì đã ngu ngốc rời bỏ ta.
Thế , chưa kịp hành , đã có người nhanh tay hơn tôi.
Kèm theo một tiếng hét nhỏ, một ăn mặc tinh khôi chính xác ngã về phía Phó Bách Nguyên.
Nhìn cảnh ấy sắp ngã vào vòng tay mình, Phó Bách Nguyên nhanh chóng lùi lại vài bước.
Không một chút cảm , ngã nhào xuống sàn.
Rượu vang bẩn đôi giày da của .
Biểu cảm của biến dạng trong chốc lát, khi ngẩng lên, nhanh chóng lấy lại vẻ ngọt ngào, như một nai con hoảng sợ.
Bạn thấy sao?