Khó khăn lắm mới dỗ dành ấy xong.Khi trở về lớp, lại bị Hoắc Diễn chặn lại ở cầu thang.Anh ta chất vấn tôi: "Tại sao không chọn vị trí chúng ta đã ?""Ai với ?" Tôi mất kiên nhẫn hỏi ngược lại ta: "Hoắc Diễn, tôi đã hứa hẹn gì với sao?"Hoắc Diễn nhất thời cứng họng.Anh ta tôi hồi lâu, mới lên tiếng: "Ương Ương, sao mọi chuyện lại không giống nhau?""Có phải em cũng..."Tôi ta: "Cũng cái gì?"Tiếc là Hoắc Diễn không trả lời tôi.Nhưng chuyện ta chặn tôi ở cầu thang lại lọt vào tai Từ Gia Ức.Tan học, Từ Gia Ức đích thân đến cảnh cáo tôi: "Tránh xa Hoắc Diễn ra."Trần Linh vì quan tâm, cũng khuyên tôi: "Lạc Ương, cậu vẫn nên tránh xa Hoắc Diễn một chút, cố gắng đừng tiếp với ta."Để thuyết phục tôi, ấy còn chủ kể cho tôi nghe nguyên nhân trước đây ấy bị Từ Gia Ức bắt nạt."Hoắc Diễn chỉ hỏi tớ một bài tập, Từ Gia Ức đã tớ muốn quyến rũ ta.""Ương Ương, Từ Gia Ức không dễ chọc đâu, tớ sợ ta sẽ rắc rối cho cậu."Tôi ước gì có thể tránh xa Hoắc Diễn, ta giống như một con quỷ đeo bám.Luôn luôn, vào những lúc tôi không ngờ tới, đột nhiên xuất hiện bên cạnh tôi.Tôi thầm thở dài.Đặt bài tập trong tay xuống, đưa tay ôm lấy Trần Linh đang lo lắng, an ủi: "Đừng lo lắng."Tuy nhiên, nỗi lo lắng của Trần Linh đã sớm ứng nghiệm.7"Chúng ta chuyện nhé?"Từ Gia Ức chặn tôi lại ở hành lang.Tôi vốn định từ chối.Nhưng thấy trong mắt ta không hề che giấu hận ý với tôi, tôi đột nhiên thay đổi ý định."Được thôi."Kiếp này thái độ của Từ Gia Ức đối với tôi khác biệt quá lớn, đôi khi tôi cũng nghi ngờ, có phải ta cũng giống như tôi và Hoắc Diễn, cũng sống lại rồi không?"Cậu muốn chuyện gì?"Tôi tiến lại gần ta hai bước, hỏi ta.Từ Gia Ức không gì, đợi đến khi tiếng chuyện trong cầu thang ngày càng lớn, ta mới liếc tôi.Giọng điệu khinh thường: "Không gì cả.""Nếu không phải ở nhờ nhà họ Hoắc, cậu đến tư cách chuyện với tôi cũng không có."Vừa dứt lời, ta liền ngã thẳng về phía sau.Hoắc Diễn đang đi lên lầu vừa hay thấy cảnh ta ngã xuống."Lạc Ương, sao cậu lại đẩy tôi?"Từ Gia Ức khóc lóc chất vấn tôi.Một câu của ta, khiến những học xung quanh không rõ hình đều ném về phía tôi ánh mắt trách móc.Hoắc Diễn cau mày không gì.Anh ta ngẩng đầu tôi đang đứng trên hành lang, sau đó gọi mấy nam sinh đưa Từ Gia Ức đến bệnh viện.Từ Gia Ức lúc rời đi vẫn còn khóc lóc với Hoắc Diễn: "A Diễn, chân em đau quá, có phải sau này em không thể nhảy múa nữa không?"Hoắc Diễn an ủi vài câu, tiễn ta rời đi.Đợi mọi người tản đi hết, Hoắc Diễn mới đi đến trước mặt tôi.Anh ta cúi đầu tôi, mở miệng liền : "Đi xin lỗi Tiểu Ức đi.""Dựa vào cái gì mà tôi phải xin lỗi? Cô ta tự mình ngã xuống."Hoắc Diễn thở dài: "Tiểu Ức học múa, ý em là ấy dùng chân của mình, dùng tiền đồ của mình để hãm em sao?""Ương Ương, biết em hận Tiểu Ức, đó đều là..."Anh ta đột nhiên phản ứng lại, không tiếp nữa.Tôi nhạo một tiếng, cố ý hỏi ta: "Đều là cái gì?""Hoắc Diễn, tôi vừa mới chuyển trường đến đây, với Từ Gia Ức cũng không có xung đột gì, xem tại sao tôi lại hận ta?"Hoắc Diễn im lặng tôi.Anh ta càng cố gắng che giấu sự thật mình sống lại, tôi càng muốn vạch trần ta."Bởi vì biết tôi cũng giống như đã sống lại, đúng không?""Anh biết kiếp trước Từ Gia Ức đã rất nhiều chuyện tổn thương tôi, cho rằng tôi hận ta, cho nên mới trả thù ta, đẩy ta xuống lầu đúng không?"Tôi tưởng rằng đã đến mức này rồi, ít nhất ta sẽ thành thật một chút.Nhưng Hoắc Diễn mấp máy môi hồi lâu, cuối cùng vẫn phủ nhận."Em đang gì , không hiểu.""Nhưng sai chuyện thì phải xin lỗi, đi xin lỗi Tiểu Ức đi có không?"Tôi tức đến bật ."Hoắc Diễn, vẫn như .""Cho dù sống lại một đời, vẫn là một kẻ hèn nhát chỉ biết tự lừa mình dối người."Không dám đối mặt với lỗi lầm mình đã phạm phải kiếp trước, cho nên cũng không dám thừa nhận mình đã sống lại.
Bạn thấy sao?