"Các người nghĩ rằng chị ấy chết rồi thì Đường Môn gẽ sụp đổ? Các người sai rồi! Chị ấy chết rồi thì Đường Môn vẫn còn có tôi! Người đang trời đang ! Không cần biết là ai đã chị tôi, Đường Môn tôi chắc chắn sẽ điều tra đến cùng! Báo thù đến cùng! Trả thù gấp mười gấp trăm gấp nghìn lần!"
Mắt ông cụ Chiến lại sáng lên lần nữa: "Lê Xuyên, cháu nghe thấy chưa, em của Saka cũng là truyền nhân của Đường Môn, ta ta cũng là người kế thừa y thuật của sư phụ một cách đầy đủ giống như Saka."
Chiến Lê Xuyên hoàn toàn không hề vui mừng hơn Ghững gi Đông Duyệt Đồng .
"Cháu chỉ từng nghe về Saka, khi tìm hiểu về ta mới biết ta là truyền nhân của Đường Môn. Ông nội, nếu không có Saka thì ông có đi tìm hiểu về Đường Môn và Đổng Duyệt Đồng không? Lâu đời hơn thì thôi, ông biết sư phụ của Saka là ai không?"
Ông cụ Chiến: ...
Trong một căn phòng khác, Cảnh Thiên cũng đang xem tin quốc tế đang phát trong bản tin thời sự. Khi nghe thấy những gì kia ra, đôi môi nở một nụ xinh đẹp và lạnh lùng. Cô không hề có hứng thú về việc người đó sẽ còn gì hay chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, tắt tivi ngay lập tức.
Đúng lúc này, quản gia Từ dẫn bác sĩ gia đình đến hỏi han hình, kiểm tra vết thương cho Cảnh Thiên. Cảnh Thiên vừa hỏi vừa : “Quản gia Từ này, trong vườn hoa nhà mình có chuột không? Có thể tìm cho tôi vài con chuột xám khỏe mạnh béo tốt không?"
Quản gia Từ đôi mắt xinh đẹp và dáng người thướt tha của , trong đầu ông bỗng xuất hiện một bộ phim ông từng xem hồi trẻ.
Trong bộ phim đó, Thanh Xà xinh đẹp kiều quyến rũ vô cùng, một giây trước vẫn còn đang tươi đưa đẩy với người khác trong hình dạng con người, một giây sau đã thè cái lưỡi rắn mang kịch độc cuộn con chuột to béo trên xà nhà vào miệng rồi.
So về mức độ xinh đẹp quyến rũ với Thanh Xà thì mợ chủ chi có hơn chứ không có kém, quản gia Từ không kìm mà run lên, dè dặt hỏi: “Mợ chủ, mợ... muốn bắt chuột gì?"
Bình thường thì ông là người tiếp với mọ chủ nhiều nhất.
Cụ chủ và cậu ba không nhận ra sự thay đổi ở mợ chủ, ông thì nhận ra rồi.
Từ khi ngã từ trên tầng xuống bất tinh rồi tỉnh lại lúc chiều, mợ chủ đã thay đổi hoàn toàn về phong thái.
Cô trở nên rất kỳ lạ.
Bây giờ lại muốn bắt chuột.
Chuyện này khiến ông ta không thể không nghĩ ngợi nhiều.
Cảnh Thiên bật trước câu hỏi của quản gia Từ: “Đương nhiên là để chơi rồi, chẳng lẽ ông sợ tôi ăn thịt chúng?"
Nghe đi! Nghe đi! Mợ chủ đang cái gì vây chứ?
Một xinh đẹp như thế này mà cái là đòi chơi chuột, còn thốt ra câu ghế tỏm như ăn thịt chuột. Người bình thường nhiều nhất chỉ nghĩ đến chuyện dùng chuột thí nghiệm thôi chứ? Nhưng điều nghĩ đến lại là chơi và ăn!
Quản gia Từ choáng váng đến dại cả da đầu vì suy đoán to gan của mình.
"Mợ chủ à, nếu muốn chơi thì sao mợ không lấy chuột bạch? Tốt xấu gì thì chuột bạch vẫn sạch hơn, chuột xám là chuột bình thường đấy, bẩn lắm."
"Chuột bạch đáng như thế, lỡ nghịch quá rồi chết thì tiếc lắm. Cứ lấy chuột xám cho rồi! Quản gia Từ, phiền ông đi kiếm vài con cho tôi, nhớ là phải tìm con to, to béo khỏe mạnh nhé."
Hình ảnh con chuột “to", "béo" bị cuộn vào miệng xoay mòng mòng trong đầu quản gia Từ.
Có phải... ông nên đi với cụ chủ về nghi ngờ của mình?
Bạn thấy sao?