"Mợ chủ, có một số việc không phải đích thân trải qua mới hiểu hai chữ "hối hận". Hợp đồng của chúng ta giấy trắng mực đen đã viết rất rõ ràng, một khi phát hiện ra mợ nɠɵạı ŧìиɦ, chúng tôi không chỉ thu hồi tất cả những gì đã cho nhà mẹ đẻ của mợ, mà tất cả những lợi ích mà nhà mợ nhận trong thời gian nay cũng sẽ bị thu hồi toàn bộ."...
"Mợ chủ, nhà họ Chiến là danh gia vọng tộc, tuy cậu ba gặp điều bất trắc gốc gác và thể diện gia tộc vẫn còn đó. Nhà họ Chiến tuyệt đối không cho phép cháu dâu minh chân trong chân ngoài, đã thế còn là cậu ba mà cụ chủ coi trọng nhất!"
...
"Tôi tin nếu mợ chủ đã chấp nhận gả vào nhà họ Chiến thì chắc chắn mợ đã cân nhắc giữa lợi và rồi, nếu thì mợ chủ sẽ biết phân nặng nhẹ! Khi có thì mợ chủ cũng phải nghĩ xem mợ và gia đình mợ có gánh vác hậu quả nếu mất đi hay không?"
Trong một phòng bệnh VIP xa hoa cao cấp, một vị quản gia ăn mặc chỉnh chu đang dốc hết ruột gan để khuyên nhủ trên giường bệnh với sắc mặt như đàn gảy tai trâu.
Còn trên giường bệnh lại đang thư thả tựa vào giường nghịch điện thoại. Mái tóc dài màu hạt dẻ xoăn nhẹ buông lơi trên cần cổ thiên nga nõn nà như tỏa biển, che đi khuôn mặt xinh đẹp của .
Cô như một con mèo rúc mình trên sofa, tùy ý và lười biếng.
Quản gia cũng không biết rốt cuộc mợ chủ có nghe lọt những gì ông ta hay không.
Ông chỉ thấy ngón tay mảnh dẻ của lướt điện thoại. Dù đang chơi một trò chơi ngu ngốc thì cuãng sẽ có cảm giác như đang biểu diễn một bản nhạc tuyệt vời, những ngón tay đã tạo ra một cảm giác nghệ thuật khiến người ta phải than thở mà ngắm .
Trên màn hình điện mà quản gia tưởng là trò chơi ngu ngốc, một giao diện lạ lẫm xuất hiện sau lỗi màn hình xanh.
Một video có tên là "Cảnh Thiện và nhân của ta" xuất hiện. Video vừa mới xuất hiện đã bị mã lệnh cưỡng chế xóa bỏ ngay lập tức.
Sau đó, mục lưu trữ, cài đặt, thậm chí cả drive và các phần mềm chat với người khác đều không thể thoát những mã hiệu này.
Tất cả video, tin nhắn văn bản và tin nhắn thoại có liên quan đến tiêu đề đó đều bị xóa sạch.
Ngay sau đó, vứt bừa điện thoại lên giường bệnh rồi quản gia. Đôi mắt đẹp trong veo linh lại mang một nét quyến rũ và lười biếng mê hoặc lòng người.
Cô khẽ cong khóe miệng, giọng trong vắt nhẹ nhàng bật ra từ đôi môi đỏ lười nhác và đầy mê hoặc với âm cuối kéo dài.
"Nghe đi nghe lại thì cũng chỉ là Khương Vũ Hi bảo tôi có nhân bên ngoài thôi mà? Quản gia Từ, từ khi tôi tỉnh lại cho đến bây giờ, ông đã lải nhải mười lăm phút bên tai tôi rồi. Ông có chứng cứ không?"
Quản gia Từ biến sắc.
Hóa ra ông từ nãy đến giờ toàn là nước đổ đầu vịt à?
"Mợ chủ, trước khi đi Khương có với tôi rằng: Cô ấy có video! Lát nữa ấy sẽ đưa video cho cụ chủ!!!"
"Ồ..."
Bạn thấy sao?