Thật may là tôi đã phát hiện sớm. Haha!
Vương Lạc Xuyên có vẻ bối rối, có lẽ ta đang nghi ngờ trạng tinh thần của tôi. Thực ra, ta không hiểu rằng, vì tôi đã không còn coi ta là điều quan trọng nữa, nên không có gì để bận tâm.
Vương Lạc Xuyên dường như đã hiểu điều gì đó, đôi mắt đỏ lên:
“Thanh Thanh, chúng ta thực sự không thể quay lại sao?”
Bởi vì không còn , tôi chẳng có cảm gì với ta nữa. Cuộc đời là con đường một chiều, không có lối quay đầu. Hãy trân trọng hiện tại.
Nhưng Vương Lạc Xuyên vẫn không từ bỏ. Anh ta cố chấp đến mức mỗi buổi chiều đều đến cửa hàng hoa của tôi, không giúp gì nhiều vẫn cố việc lặt vặt. Nhân viên cửa hàng hỏi tôi có muốn đuổi ta đi không. Tôi bảo không cần, cứ coi ta là lao miễn phí. Cần gì nặng nhọc thì cứ gọi ta.
Từ một người trước đây đến cả việc nhỏ nhặt cũng không tay, giờ đây Vương Lạc Xuyên lại cam tâm nguyện chân phụ việc, khuân vác chậu cây, di chuyển cây cối. Đôi khi chiếc áo sơ mi cao cấp của ta còn vướng phải lá cây hay cành cây, trông thật không hợp cảnh.
Dù , tôi không cảm . Câu duy nhất hiện lên trong đầu là: “Tình cảm đến muộn chẳng khác gì cỏ dại.”
Thời gian lặng lẽ trôi qua như dòng suối, không vội vàng mà bình thản.
Tô Tô, ngoài giờ việc, vẫn kiên trì với việc tập yoga và ăn uống lành mạnh. Khi chúng tôi cùng nhau đi ăn lẩu, ấy chằm chằm vào miếng thịt bò tôi đang nhúng, nước miếng như sắp trào ra vẫn kiên quyết chỉ ăn rau.
Đúng là muốn đẹp thì phải tự khắt khe với mình, đến khi Tô Tô đứng lên cân, ấy hét lên và khóc: “Thanh Thanh, mình đã thành công rồi!”
Tôi mừng cho ấy vì cuối cùng cũng đạt mục tiêu.
Sau khi ly hôn, điều đầu tiên mà ấy muốn là lấy lại vẻ đẹp từng hy sinh vì gia đình. Khi lấy lại sự tự tin, Tô Tô nhanh chóng tìm một công việc phù hợp và quyết tâm chiến đấu trên thương trường.
Còn Quả Quả thì đã vào học mẫu giáo. Cậu bé là một đứa trẻ rất thẳng thắn. Khi người ta hỏi về bố của mình, cậu bé bình thản trả lời: “Bố tôi chết rồi.” Cậu còn tự hào : “Tôi có hai mẹ, cả hai đều rất tôi.”
Giáo viên của Quả Quả ngạc nhiên, tưởng rằng tôi và Tô Tô là một cặp đồng tính. Tô Tô đã phải giải thích rằng chúng tôi chỉ là thân sống cùng nhau. Cô giáo gật đầu lia lịa, còn tỏ ra ngưỡng mộ:
“Tôi cũng muốn sống với thân và mua nhà chung!”
Khi Quả Quả nghỉ đông, chúng tôi lên kế hoạch đi xem cực quang cùng nhau. Nhưng ngay trước ngày khởi hành, điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến lại xảy ra: tôi bị ám sát.
Lại là Dư Thiện Lộ, cái bóng đen không tan biến. Cô ta xông vào tiệm hoa lúc tôi chỉ có một mình, cầm theo con dao gọt hoa quả và lao thẳng về phía tôi. Trông ta như một con ma nữ, tóc tai rũ rượi, ánh mắt điên dại. Cô ta định đâm vào mặt tôi.
Tôi sợ hãi cố giữ bình tĩnh, thuyết phục ta:
“Người không cần là Vương Lạc Xuyên, muốn thì tìm ta mà , sao lại đâm tôi?”
Tôi thực sự không thể hiểu nổi. Giống như việc trên báo chí hay đăng tin vợ cả đánh tiểu tam, tại sao họ không đánh người đàn ông trước nhỉ? Rõ ràng, kẻ đáng trách nhất là người đàn ông mà.
Dư Thiện Lộ bị Vương Lạc Xuyên sa thải, và câu chuyện về ta cũng đã lan truyền khắp giới.
Không có công ty nào muốn nhận ta, và giấc mơ bước vào hào môn cũng tan vỡ. Dù đã dành cả thời gian dài để lên kế hoạch, bây giờ tiền và danh dự đều mất hết. Cô ta cần tìm một nơi để xả giận, và tôi chính là kẻ phải chịu trận.
“Nếu không phải do đám, tôi đã kết hôn với ấy rồi. Tại sao có thể thoát khỏi mọi thứ một cách dễ dàng, ly hôn rồi vẫn sống tốt như thế này?” Cô ta gằn giọng. “Cô thì sao? Cô cũng là một món hàng cũ đã qua tay, mà lại có hai người đàn ông tranh giành nhau.”
Nếu không phải Dư Thiện Lộ đang cầm con dao trên tay, tôi đã dạy ta một bài học.
“Giá trị của một người phụ nữ không liên quan gì đến việc ta đã ly hôn bao nhiêu lần. Những thông minh không bao giờ đặt mình ở vị trí thấp nhất. Xinh đẹp là một lợi thế, sống đẹp mới là bản lĩnh.”
Khi tôi vừa đưa tay ra sau lưng, định chạm vào chiếc bình hoa để tự vệ, một bóng dáng bỗng chắn trước mặt tôi. Là Vương Lạc Xuyên. Máu nhuốm đỏ một bên áo sơ mi trắng của ta. Dư Thiện Lộ đứng ngơ ngác:
“Tôi người rồi…”
Cảnh sát xuất hiện ngay sau đó, khống chế Dư Thiện Lộ. Khi Vương Lạc Xuyên đưa lên xe cấp cứu, ta mồ hôi nhễ nhại, tay siết chặt lấy tay tôi. Vì ta bị thương để bảo vệ tôi, nên tôi nắm lại tay ta là điều đương nhiên.
Giọng ta thều thào, run rẩy: “Thanh Thanh, em còn thích chút nào không?”
“Không.” Tôi đáp.
Anh ta khổ: “Anh sắp chết rồi, em không thể lời nào dễ nghe hơn sao?”
“Chính vì sắp chết, nên tôi càng không thể dối.” Tôi thẳng vào mắt ta. “Vương Lạc Xuyên, tôi đã từng thích , bây giờ thì không. Khi trái tim đã bị lạnh lùng tê liệt, thì nó cũng chết dần.”
Ánh mắt Vương Lạc Xuyên u ám. “Thanh Thanh…”
Viên cảnh sát đang lái xe không giấu nổi sự bực bội:
“Cậu ta đang sắp chết, cứu mạng mới quan trọng, còn nghĩ tới chuyện cầu hôn à? Đúng là không sợ chết!”
Tôi không nhịn , bật . Mặt Vương Lạc Xuyên chuyển từ trắng sang đen.
Cuối cùng, tôi cũng lên đường du lịch lần thứ ba, và lần này thành công. Lý do là vì Dư Thiện Lộ đã bị bắt giam. Hai lần trước ta đều đám, và lần này, không ai có thể ngăn cản chúng tôi nữa.
Quả Quả lớn: “Cô ta đúng là tảng đá cản đường của Thanh Thanh trên hành trình du lịch.”
Chuyến đi này không chỉ có tôi, mà còn có Tô Tô và Quả Quả.
“Đi nào, cùng nhau đi xem cực quang thôi!”
Chúng tôi mặc những bộ đồ giữ ấm, quấn chặt như những cái kén, đứng dưới trời âm 26 độ ở Iceland, thưởng thức cảnh đẹp của cực quang. Dưới bầu trời đêm vô tận, xung quanh là sự tĩnh lặng và bao bọc bởi màu xanh tím thăm thẳm. Ngẩng đầu lên, cực quang và các vì sao đan xen, tạo nên một cảnh tượng kỳ diệu.
Khoảnh khắc ấy, mọi phiền muộn và xô bồ của cuộc sống dường như bị luồng sức mạnh từ vũ trụ gột rửa, chỉ còn lại sự tĩnh lặng và cảm giác choáng ngợp trong tâm hồn.
Dưới ánh cực quang, chúng tôi bình thường hạnh phúc.
Quả Quả : “Về nhà, con sẽ tha thứ cho ngồi cùng bàn. Xem cực quang xong, trái tim con đã rộng lượng hơn rồi.”
Tô Tô : “Lần trước Chu Minh thấy mình mà không nhận ra. Ánh mắt toàn là kinh ngạc. Cho ta hối hận chết đi! Sau khi rời bỏ ta, mình sống tốt hơn nhiều.”
Cô ấy quay sang hỏi tôi: “Thế còn Vương Lạc Xuyên, cậu sẽ không quay lại với ta nữa chứ? Còn cảnh sát kia thì sao, có định tiến triển thêm không?”
Tôi mỉm : “Mọi thứ tùy duyên thôi. Cuộc đời ngắn ngủi như cực quang, sống tốt ở hiện tại mới là cách tôn trọng bản thân và cuộc sống nhất.”
Bạn thấy sao?