Anh vẫn hơi ngại ngùng, phong thái nghiêm trang của Tổng Giám đốc cũng đã dần trở lại, hỏi: "... Sao về sớm ?"
"Tôi có chút nhớ nó." Tôi chỉ vào mèo sau lưng .
Anh bước sang một bên, Lật Tử liền chạy đến chân tôi.
Nó cọ vào chân tôi như một chiếc bùa chân sống , đi đến đâu bám theo đến đó, còn ngẩng mặt lên tôi với vẻ ngây ngô.
Tôi bế mèo lên, vừa vuốt ve vừa cố xua tan cú sốc khi nghe mấy tiếng "ba" lúc nãy.
Việc Lương Mục Bạch tự nhận là “ba” của Lật Tử quả là một cú sốc không khác gì cảnh mặc đồ nữ xuất hiện trong cuộc họp hội đồng quản trị.
Đáng sợ quá!
Lương Mục Bạch dường như đã chuồn đâu đó để tiêu hóa sự ngượng ngùng, còn tôi thì cúi đầu rúc vào mèo để giảm bớt căng thẳng.
Trong đầu hỗn loạn chỉ còn lại một ý nghĩ ngày càng rõ ràng:
Chẳng lẽ Lương Mục Bạch thực sự thích tôi sao?
Hết lần này đến lần khác trùng hợp thế này, là vô thì thật quá khó tin.
Tôi mang chuyện này đi bàn với chị họ, chị ấy vừa mắng tôi không có đầu óc, sau đó phán: "Chuyện này đơn giản mà, thử ta là biết ngay."
"Thử thế nào?"
Chị thì thầm vào tai tôi một hồi, tôi cuối cùng cũng gật đầu, cảm thấy rất hợp lý.
Chiều thứ Hai sau giờ , tôi nhắn tin cho Lương Mục Bạch theo kế hoạch.
Tôi: "Tổng Giám đốc, tối nay tôi có việc, sẽ về muộn."
Lương Mục Bạch: "Việc gì?"
Tôi: "Mẹ tôi muốn tôi đi xem mắt." Thật ra là đi ăn với chị họ.
Anh trả lời ngay: "Được, mèo để tôi chăm là ."
Trong bữa ăn, chị họ chỉ vào câu trả lời cuối cùng của mà phân tích: "Đây gọi là đang nũng đấy."
"Hả?"
Chị cố ý bắt chước: "Ừ, em cứ đi xem mắt đi, mèo để một mình chăm là , có thể mà."
...
"Chín mươi phần trăm." Chị ấy quả quyết.
Đây là tỷ lệ Lương Mục Bạch thích tôi mà chị ước tính.
Và tỷ lệ này, trong lúc ăn tối khi Lương Mục Bạch thỉnh thoảng gửi đến vài đoạn video về mèo, đã tăng dần lên thành một trăm phần trăm.
Ăn xong, chị vỗ vai tôi, trịnh trọng : "Lúc đầu chị còn ủng hộ hai đứa bên nhau, tên này thủ đoạn cao tay quá, chị sợ loại như em sẽ bị hắn lừa sạch."
"... Không đến mức thế chứ?"
Chị gật đầu nghiêm túc: "Đến mức đấy."
Tôi lại bảo: "Nhưng mà em đâu có định tiến tới với ta."
Chị lặng đi một lúc rồi giơ ngón cái: "Được đấy, thì cứ cho ta điêu đứng, chị ủng hộ."
...
Lương Mục Bạch sẽ đến đón tôi, chị họ thấy bèn rút lui.
Chiếc Maybach đen của chậm rãi dừng trước mặt tôi.
Anh xuống xe đón tôi, còn đưa mắt quanh.
Tôi hỏi : "... Có chuyện gì ?"
Anh đáp: "Người xem mắt của đâu?"
"À, chị ấy có chút việc gấp nên đi trước rồi."
Anh gật đầu, không do dự nữa, nhanh chóng dẫn tôi lên xe.
Lúc này tôi mới nhận ra hôm nay Lương Mục Bạch ăn mặc rất chỉnh chu.
Anh mặc sơ mi và quần tây đặt may riêng, chân mang giày da, tóc chải vuốt keo gọn gàng, chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay lấp lánh.
Bộ trang phục này, dù đi trên thảm đỏ cũng chẳng ai dám có chút phản đối.
Tôi âm thầm tự hỏi, rốt cuộc ấy vừa rời khỏi buổi tiệc nào, hay là cố ý ăn mặc thế này để gặp " địch"?
Lương Mục Bạch hỏi tôi như thể vô : "Buổi xem mắt thế nào, có thuận lợi không?"
Tôi theo kế hoạch mà đáp: "Thuận lợi."
"Anh ấy khá tốt, điều kiện mọi mặt đều ổn, chuyện vui vẻ, chu đáo, biết quan tâm người khác..."
Nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của Lương Mục Bạch, tôi thêm vào mấy chữ cuối: "Tôi rất thích ấy."
Những ngón tay nắm vô lăng của bỗng trở nên trắng bệch.
Bất chợt tôi nhận ra, nếu thực sự không muốn có gì với Lương Mục Bạch, thì tôi không nên thử thăm dò như .
Lựa chọn tốt nhất là rời xa một cách lặng lẽ.
Nhưng lời đã thốt ra, kiếm đã rời khỏi vỏ, Lương Mục Bạch cũng từ từ tấp xe vào lề.
Anh im lặng một lúc, hỏi: "Vậy còn mèo thì sao?"
"Gì cơ?"
"Em đương, còn mèo thì sao?"
Tôi lắp bắp: "... Có gì liên quan đến mèo chứ?"
"Vậy không nhắc đến mèo." Anh tiếp lời, "Thế tôi thì sao?"
Trong khi tôi còn ngổn ngang cảm , đã ra: "Tôi thích em."
Trong không gian xe tối mờ, ánh mắt rực sáng, vừa cố nén vừa kiên định: "Em đương, còn tôi—người thích em—phải sao đây?"
Bạn thấy sao?