Lạc Lối Trong Tình [...] – Chương 5

06

 

Văn phòng như bị ai đó bấm nút tạm dừng.

 

Cảnh mọi người náo nhiệt chia nhau trà sữa, bánh ngọt và đồ ăn vặt đều như đông cứng lại.

 

Tất cả đều tôi.

 

Nhìn con mèo trong lòng tôi, rồi lại Lương Mục Bạch.

 

Ánh mắt qua lại không ngừng.

 

Lương Mục Bạch như vừa nhận ra điều gì đó, “Ồ,” một tiếng: “… Mèo của tôi đâu rồi nhỉ?”

 

Tôi run run đứng dậy, lúng túng báo cáo: “Thưa Tổng Giám đốc, mèo của đang ở đây ạ.”

 

Lương Mục Bạch bước nhanh tới, trên mặt là nụ bất đắc dĩ, trách : “Con mèo này hay chạy lung tung, lần trước còn suýt bị lạc, tôi tìm mãi.”

 

Văn phòng liền vang lên tiếng theo.

 

Tôi bế mèo lên định đưa trả , Lật Tử lại không muốn đi, nó ngoái đầu tôi đầy lưu luyến, y hệt một mèo con tội nghiệp bị bỏ rơi.

 

Lương Mục Bạch : “Con mèo này hợp với thật.”

 

Tôi gượng : “Có lẽ vì nó giống với con mèo ở nhà tôi.”

 

Sau khi Lương Mục Bạch rời đi, bầu không khí trong văn phòng vẫn bao trùm một sự kỳ quái và ngượng ngùng.

 

Tôi không rõ đồng nghiệp có tin vào lời giải thích của không, mà ngay cả tôi cũng khó mà tin .

 

Ánh mắt của thầy Từ Thanh Phong tôi bây giờ đã không còn thuần khiết.

 

Tôi nhịn hết nổi, đành gõ vào khung chat của Lương Mục Bạch.

 

Tôi: "Sao lại mang nó đến cơ chứ!"

 

Lương Mục Bạch trả lời: "Nó muốn đến tìm , tôi không cản ."

 

Đúng là dối, nào có ai không cản nổi một con mèo.

 

Anh lại nhắn tiếp: "Ở nhà nó cứ quậy suốt."

 

Tôi định nhắn lại "chẳng phải đã dạy cách dỗ rồi sao," thì gửi đến một đoạn video.

 

Trong video, mèo xanh trắng đang điên cuồng chạy khắp văn phòng đen xám, từ sofa da đến bàn việc gỗ, từ cửa sổ sát đất đến phòng nghỉ...  

 

Cuối đoạn video, còn nghe thấy tiếng thở dài khó nhận ra của Lương Mục Bạch: "... Nó lại quậy nữa rồi."

 

...

 

Chúng tôi cứ chần chừ như .

 

Cuối cùng, gửi lời nhắn: "Cô có thể lên đây một chút không? Dỗ nó một chút."

 

Sau khi đấu tranh hồi lâu, tôi vẫn quyết định lên.

 

Khi xin phép, thầy Từ Thanh Phong lại nghiêm túc : "Đi, đi đi, muốn xin bao lâu cũng , không cần quay lại tăng ca nữa cũng ."

 

...

 

Nói về lợi ích duy nhất của vụ hiểu lầm này, có lẽ là từ sau khi tin đồn lan truyền, mấy nam đồng nghiệp trong công ty đã không còn theo đuổi tôi nữa.

 

Bình thường gặp nhau trong công ty, muốn từ chối khéo họ cũng không dễ, khiến tôi đau đầu suốt một thời gian.

 

Giờ thì nhờ có tin đồn với Lương Mục Bạch, quanh tôi trở nên yên bình hẳn.

 

Coi như trong cái rủi có cái may.

 

Chẳng mấy chốc đã đến kỳ nghỉ Quốc khánh.

 

Dù công việc chính lẫn phụ đều cho Lương Mục Bạch, ngày nghỉ lễ vẫn là nghỉ, tôi liền với rằng sẽ về thăm gia đình dịp Quốc khánh này.

 

Lương Mục Bạch vui vẻ đồng ý.

 

Kỹ năng chăm mèo của đã tiến bộ đáng kể dưới sự hướng dẫn của tôi, tự tin bảo: "Yên tâm, lần này chắc chắn không có vấn đề gì!"

 

Quả thật, không có vấn đề gì.

 

Trong suốt kỳ nghỉ, Lương Mục Bạch gửi cho tôi vài đoạn video vào mỗi sáng, trưa và tối.

 

Chủ yếu là cảnh mèo thức dậy, mèo ngủ, mèo ăn, mèo đi vệ sinh và mèo chơi...

 

Tất cả chỉ là mèo đó, qua màn hình, tôi lại cảm nhận nỗi nhớ nhung.

 

Hóa ra không chỉ tôi đã bước vào cuộc sống của mèo, mà mèo cũng dần bước vào thế giới của tôi.

 

Các video tuy khiến tôi nhớ thêm, vẫn chưa đủ thỏa mãn.

 

Cơn nghiện mèo lại trỗi dậy, tôi quyết định kết thúc kỳ nghỉ sớm, lặng lẽ về nhà Lương Mục Bạch, định tạo bất ngờ cho và Lật Tử.

 

Vừa mở cửa, tôi dừng lại ở hành lang, nghe thấy tiếng Lương Mục Bạch đang chuyện trong phòng khách.

 

"Có muốn ăn pate không?"

 

"Meo."

 

"Gọi ba đi."

 

"Meo~"

 

"Gọi thêm một tiếng nữa, gọi hay thì ba cho ăn."

 

"Meooo~~~"

 

...

 

07

 

Lương Mục Bạch thấy tôi về, lập tức đứng bật dậy.

 

Anh luống cuống đứng đó, giấu hộp pate ra sau lưng.

 

Trông lộ rõ vẻ lúng túng.

 

Tôi cũng thấy xấu hổ, cứ như mình vừa bắt quả tang chuyện cảm lén lút của với mèo.

 

Lương Mục Bạch cắn răng giải thích: "Chuyên gia tâm lý mèo cần sống trong môi trường tràn ngập thương, không chỉ có mẫu tử, mà còn cần cả phụ tử..."

 

Anh im bặt, mặt đầy vẻ tự hỏi "Mình đang ."

 

Tôi phụ họa: "Đúng, đúng, đúng là , tôi cũng nghe rồi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...