Tôi mím môi, có chút ngượng ngùng.
Anh cũng có vẻ lúng túng, uống cạn ly nước chỉ trong vài giây.
Chợt nhớ ra, hôm nay dù sự cố xảy ra do công việc chính, công việc phụ của tôi cũng chẳng đâu vào đâu.
Tôi vội : “Xin lỗi Tổng Giám đốc Lương, hôm nay tôi đã không chăm sóc tốt cho nó!”
Anh rõ ràng là sững sờ.
Rồi nhanh chóng đáp: “Không sao, tôi cũng có trách nhiệm.”
Như để tôi không hiểu lầm, lại giải thích: “Chẳng qua là thói quen thôi, đừng để ý.”
Chắc ý nhắc đến câu “Ngoan, đi tìm mẹ đi.”
Tôi lắc đầu: “Không sao đâu.”
Việc coi tôi như “mẹ” của Lật Tử bắt nguồn từ câu của chuyên gia tâm lý thú cưng vào ngày ký hợp đồng.
Hôm đó, ngoài tôi, Lương Mục Bạch và luật sư còn có một chuyên gia tâm lý thú cưng tham dự.
Cô ấy phụ trách đánh giá tâm lý của Lật Tử.
Nói ngắn gọn, Lương Mục Bạch muốn cải thiện tính cách của Lật Tử: không mè nheo, không cào người, trở thành một mèo ngoan ngoãn dễ thương.
Và nhiệm vụ này rơi vào tay tôi.
Nhưng công sức không hề uổng phí, phần thưởng cũng khá hậu hĩnh.
Vị chuyên gia rất đáng tin cậy, còn đưa cho tôi một vài mẹo: “Mèo thiếu thương, sống trong môi trường thiếu an toàn, rất dễ phát sinh vấn đề tính cách. Nhưng điều này cũng dễ xử lý thôi, hãy dành cho nó thương giống như mẫu tử, tôi tin rằng sớm muộn gì nó cũng sẽ hiểu tấm lòng của và Tổng Giám đốc Lương.”
Tôi đoán lúc đó Lương Mục Bạch chỉ nghe hai chữ “ mẫu tử.”
Vì từ đó, bắt đầu xem tôi như mẹ của Lật Tử.
Mỗi khi Lật Tử không may phiền công việc của , đều vỗ nhẹ lên m.ô.n.g nó và : “Ngoan, đi tìm mẹ đi.”
Điều đáng ăn mừng duy nhất là Lương Mục Bạch chưa tự coi mình là “bố” của Lật Tử.
Nếu không, mối quan hệ trong nhà này thật sự sẽ rối loạn.
04
Ngày hôm sau, đi .
Sáng sớm, tôi đã bị thầy hướng dẫn Từ Thanh Phong gọi vào văn phòng hỏi chuyện.
Anh ấy chưa bao giờ nghiêm túc như , ngập ngừng mở lời: “Tối qua, con mèo đó... và Tổng Giám đốc Lương, hai người...”
Tôi vội cắt ngang, gượng : “Tôi cũng không ngờ mèo của mình và mèo của Tổng Giám đốc Lương lại giống nhau đến thế.”
“Không phải là cùng một con thật à?”
Anh cũng gượng : “Mấy người khác cứ hỏi dồn tôi xem cảm giác nhận vợ của sếp đồ đệ là thế nào.”
Tôi nhỏ giọng đáp: “Không phải mà, Tổng Giám đốc Lương cũng bảo chỉ là cờ giống nhau thôi.”
“Thế thì tốt.” Anh thở phào.
Một lát sau, lại ngập ngừng: “Cô hãy vì nghĩa thầy trò mà thật với tôi, và Tổng Giám đốc Lương thật sự không có gì chứ?”
Tôi cũng thật thà đáp: “Thật sự không có gì.”
Anh vẫn nửa tin nửa ngờ, tôi bèn : “Thầy giúp trò giải thích với mọi người đi, cái danh ‘vợ của Tổng Giám đốc Lương’ thật sự quá lớn, em không gánh nổi đâu.”
Cuối cùng cũng gật đầu.
Tôi nhẹ nhõm bước ra khỏi văn phòng.
Ngày hôm đó êm ả cho đến khi tan .
Trên tàu điện ngầm, tôi nhận tin nhắn từ chị họ.
“Sao dạo này không thấy em nhận đơn nào thế?”
Chị họ tôi chính là người sáng lập nền tảng chăm sóc thú cưng.
Tôi vốn rất thích vuốt ve mèo để giảm stress, nhà không cho nuôi nên chỉ còn cách nhận đơn chăm mèo mỗi khi rảnh.
Nhờ có danh tiếng tốt mà tôi dần có một lượng khách quen, trong đó có cả Tổng Giám đốc Lương.
Chị họ lại nhắn: “Chị Vương đã phàn nàn một đơn vì thấy có người khác tới chăm thay em đấy.”
Tôi ngạc nhiên: “Sao chị ấy biết là người khác?!”
Chị đáp: “Em ngốc à, nhà chị ấy có gắn camera mà!”
Lúc này tôi mới sực nhớ ra.
Đồng thời, trong đầu tôi nảy ra một ý nghĩ khác.
Tôi Nhớ Nhà Lương Mục Bạch Có Camera.
Vậy thì, ấy có thấy người tới chăm mèo mấy lần trước đều là tôi không?
Nếu ấy thấy và biết là tôi, mà còn cố ý đặt lịch để tôi đến, thì cơ này có vẻ đáng ngờ thật đấy nhỉ?
Có khi nào ta chờ bắt quả tang rồi ép tôi người giúp việc dài hạn không?
Chị họ tôi tiếp tục nhắn tin tới tấp.
Tôi kể cho chị nghe về chuyện này, nhờ chị phân tích: “Chị xem rốt cuộc là chuyện gì đây?”
Chị ấy ngán ngẩm, “Nói em ngốc thì đúng là ngốc thật đấy, rõ ràng ông sếp của em có ý với em còn gì!”
Tôi hoảng hồn: “Chị nghĩ sao mà dám chứ!”
Chị ấy im lặng.
Bạn thấy sao?